Bóng hồng kia có bao nhiêu diễm lệ, làn da trắng nõn của cô tác động mãnh liệt vào thị giác của anh, khiến anh như ngừng thở. Trên bàn tay nhỏ nhắn đeo một chiếc nhẫn vô cùng hấp dẫn ánh mắt, vô cùng phù hợp với chiếc sườn xám đỏ rực của cô.
“Anh Kiêu, anh tới rồi!” Cô mỉm cười, lộ ra vẻ xinh đẹp, xen lẫn phần thẹn thùng mà nhìn anh.
Lục Bắc Kiêu lấy lại tinh thần, khuôn mặt tuấn tú cương nghị dưới vành mũ thêm nghiêm trang, đôi mắt như có lửa khóa chặt trên người cô. Anh hơi khom người, không để ý tới những người xung quanh mà ghé sát tai cô.
“Bảo bối, em đẹp đến mức khiến anh hiện giờ xúc động muốn kéo em vào động phòng!” Anh nghiến răng nói nhỏ bên tai cô.
Hơi thở nóng rực của anh phả vào cổ cô khiến mặt cô đỏ dần lên, nhịp tim cũng tăng dần.
!!!
Người của Diệp gia ở gần như vậy, anh không sợ bị người khác nghe thấy sao?
“Anh Kiêu… hôm nay là đính hôn, không phải kết hôn…” Diệp Kiều nhỏ giọng nói, vội vàng lùi ra phía sau một bước, không muốn khiến mấy người cô chú ý tới.
Lục Bắc Kiêu nuốt nước bọt, ánh mắt vẫn sáng quắc nhìn vào thân hình đỏ rực ưu nhã gợi cảm trước mặt, hy vọng cô không quên lời anh nói.
Đêm nay, tới tứ hợp viện của hai người.
Nhất định phải đi.
Anh không thể nhẫn nhịn.
Lần trước vừa nói xong thì cô đã chuồn mất nên trong lòng anh vô cùng buồn bực.
Nhà họ Diệp có nhiều người là sau khi Diệp Kiều trọng sinh mới gặp cô lần đầu tiên. Trước đó bọn họ đều ghét cô con gái tư sinh này.
Nhưng mà Diệp Kiều lần này lại hoàn toàn khác so với lần trước họ gặp.
Đứng bên cạnh Lục Bắc Kiêu thì đúng là trai tài gái sắc.
*
Một chiếc xe việt dã dừng lại trước sảnh lớn của khách sạn, từ trên xe bước xuống là 4 quân nhân mặc trang phục lục quân, cùng nhau tiến vào cửa khách sạn 5 sao đang được trang hoàng rực rỡ.
“Nghe nó ông nội của Diệp Kiều là Diệp Lão Tham mưu trưởng a. Các người nó xem, Diệp gia quyền quý như vậy sao có thể chấp nhận Tiểu Lục, thanh niên miền núi hai bàn tay trắng chứ? Tôi nghĩ cũng không dám nghĩ.” Trong thang máy, Đại Ngốc lên tiếng.
Phương Trác bật cười, Hà Phong, Giang Hải cũng bật cười theo.
Tuy rằng bọn họ không biết rõ về Lục Bắc Kiêu nhưng mà làm sao có thể không nhận ra xuất thân của anh không hề đơn giản chứ?
Cũng chỉ có tên Đại Ngốc này mới tin những lời của Lục Bắc Kiêu thôi.
“Đại Ngốc, cậu đơn thuần như vậy, chắc sẽ không tin vào tình yêu đâu nhỉ. Diệp Kiều đối với Kiêu gia là chân ái đó. Chân ái, có hiểu không? Cho dù Kiêu gia nghèo, cô ấy cũng thích a.” Hà Phong nghiêm trang dạy dỗ Đại Ngốc.
“Tôi đương nhiên tin Tiểu Kiều yêu Tiểu Lục, nhưng mà nhà cô ấy…” Đại Ngốc cau mày nghiêm túc nói, chưa kịp nói xong thì đã bị đẩy ra khỏi thang máy.
“Trời ạ. Mặt mũi Diệp gia thật lớn a. Tư lệnh Lục cũng tới!” Bọn họ vừa mới ra khỏi thang máy thì Phương Trác nhìn thấy cửa sảnh phòng tiệc cách đó không xa, tư lệnh Lục đang đứng đó, cậu ta sợ hãi rụt cổ nói với đồng đội.
“Thật sự là tư lệnh Lục!” Hà Phong nói.
Từ từ… hình như có chút gì đó không thích hợp.
Tư lệnh Lục… Lục Bắc Kiêu… Chẳng lẽ…
Hà Phong mở lớn hai mắt nhìn về phía ba vị chiến hữu, muốn tham khảo ý kiến của bọn họ xem có phải mình phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa không.
Nhưng mà, ba đồng đội của anh ta đều đang chú ý tới một đôi bích nhân đang chào đón khách khứa.
“Tiểu Lục, diễm phúc không cạn a. Nhìn Diệp Kiều kìa, thật đẹp a!” Giang Hải nhìn thấy Diệp Kiều mặc lễ phục màu đỏ đứng bên cạnh Lục Bắc Kiêu thì lên tiếng tán thưởng.
“Anh Kiêu, mấy người Đại Ngốc tới rồi!” Diệp Kiều tinh mắt nhìn thấy bốn người trong bộ quân phục màu ô liu thì vui vẻ nói.