Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 320 - Chương 320:

Chương 320:

Nhìn nụ cười hồn hậu giản dị đáng yêu trên những khuôn mặt này, cô nghĩ đời này mình có thể cứu được họ, tâm tình cô lại tốt hơn.

Lục Bắc Kiêu ôm eo Diệp Kiều, mặt mày tươi cười đi tới trước mặt 4 người họ, đắc ý.

“Tiểu Kiều, em thật đẹp! A Kiêu thật có phúc!” Đại Ngốc nhìn khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ động lòng người, giống như thiên tiên hạ phàm của Diệp Kiều thì khuôn mặt cũng đỏ lên, dáng vẻ rất là đáng yêu.

“Anh Đại Ngốc, là em có phúc mới có thể gặp được người đàn ông tốt như anh Kiêu!” Diệp Kiều tủm tỉm cười nói, không quên rải cẩu lương.

“Lại nữa lại nữa, lại thể hiện ân ái nữa!” Phương Trác làm ra cái vẻ không muốn sống nữa, không cần ăn tiệc nữa, ăn cẩu lương đủ no chết rồi.

“Tiểu Kiều, trong tương lai em nhất định phải kiếm tiền thật tốt để chăm sóc Tiểu Lục. Cậu ấy nghèo đến mức còn hút trộm thuốc của anh.” Đại Ngốc ngây ngốc nói.

Diệp Kiều phì cười, không nhịn được mà cười lớn, còn Lục Bắc Kiêu nghiêm trang nhìn anh ta nói, “Đại Ngốc, con mẹ nó, ai không biết còn tưởng tôi là được Diệp Kiều bao nuôi.”

Mấy người đều vui vẻ cười lớn.

Thấy vợ chồng tư lệnh Lục đi tới, Phương Trác vội vàng vỗ vai Đại Ngốc. Mấy người bọn họ chỉnh lại quân trang, lên tiếng chào, “Chào phu nhân, chào Thủ trưởng!” Bốn người như một, giọng nói nghiêm túc, đồng thời hành quân lễ với vợ chồng tư lệnh Lục.

“Đây đều là đồng đội của A Kiêu sao? Chào các cậu, chào các cậu!” Bà Đỗ nhiệt tình chào đón bốn người.

Đồng đội của A Kiêu?

Phương Trác nhanh trí phát hiện ra lời nói của phu nhân thủ trưởng có vấn đề.

“Bác gái, đúng vậy!” Diệp Kiều lên tiếng cười nói, ánh mắt dừng ở nụ cười hồn hậu trên mặt Đại Ngốc.

“A Kiêu nhà chúng tôi thường ngày đều nhờ mọi người chăm sóc!” Bà Đỗ tiếp tục nói với bọn họ, vẻ mặt hòa ái thân thiết, không hề có vẻ gì của vợ thủ trưởng.

A Kiêu nhà chúng tôi…

Bốn người thuộc đại đội Huyết Lang đều ngây người, mà Hà Phong lúc trước chỉ nghi ngờ, hiện giờ thì hiểu rõ.

Trời ạ.

Lục Bắc Kiêu là con trai tư lệnh Lục.

Phương Trác, Giang Hải thì đều hiểu ra, chỉ có Đại Ngốc vẫn còn ngây ngốc. Anh ta cảm thấy có chút gì đó không đúng.

“Dì à, ngài khách khí rồi!” Phương Trác là người cơ trí, vội vàng đáp lời.

“Dì? Tiểu Lục…” Đại Ngốc rốt cuộc đã hiểu ra, lắp bắp nói, rồi xoay người nhìn Lục Bắc Kiêu. Diệp Kiều trong chiếc sườn xám đỏ rực đang che miệng cười.

“Đồng chí Trần Nhị Đản, đồng chí có nghi vấn gì sao?” Lục Bắc Kiêu trầm giọng hỏi.

“Tiểu Lục! Tiểu Lục cậu, cậu không phải người nhà quê? Cậu, cậu lừa tôi!” Đại Ngốc kích động nói, vừa nói vừa đấm vào người Lục Bắc Kiêu một cái, dáng vẻ sắp khóc tới nơi.

Ngay cả tư lệnh Lục cũng bật cười.

“Cái thằng nhóc nghịch ngợm này!” Tư lệnh Lục vẻ mặt hòa ái bật cười, kéo bà Đỗ đi chào những khách khác.

“Tiểu Kiều, Tiểu Lục thật quá đáng. Hắn ta lừa anh nhiều năm như vậy!” Đại Ngốc đánh không tới Lục Bắc Kiêu thì đi tới trước mặt tố cáo với Diệp Kiều.

Nhìn dáng vẻ của Đại Ngốc khi phát hiện ra Lục Bắc Kiêu lừa mình thì Diệp Kiều muốn phì cười.

“Đúng, thật sự quá đáng. Nhưng mà, anh Đại Ngốc, anh Kiêu là khiêm tốn. Anh ấy chỉ muốn dùng thực lực của mình để được ở trong quân đội, không muốn dựa vào gia thế, nên mới gạt mọi người.” Diệp Kiều giải thích với Đại Ngốc.

Đại Ngốc thật thà gật đầu, sau đó lấy trong túi ra một tờ giấy.

“Tiểu Kiều, tôi vẽ cho hai người một tấm bùa bách niên hảo hợp, phù hộ hai người vĩnh kết đồng tâm, đầu bạc răng long!” Đại Ngốc nhỏ giọng nói.

“Chuyện này cũng có bùa được sao?” Diệp Kiều kinh ngạc hỏi.

“Đương nhiên là có. Bùa anh vẽ rất linh, em đừng có không tin.” Đại Ngốc lại nói tiếp.

Diệp Kiều thầm nghĩ, nếu bùa của anh có ích sao tay anh còn bị thương?

“Trần Nhị Đản. Con mẹ nó, cậu lại tuyên truyền mê tín dị đoan.” Lục Bắc Kiêu nhìn thấy cảnh này thì tức giận nói. “Chính ủy Tiếu! Tôi muốn báo án!”

Đại Ngốc ngây người, vội cầu cứu Diệp Kiều.

“Anh Kiêu. Anh Đại Ngốc cũng là muốn tốt cho chúng ta mà!” Diệp Kiều vội vàng đỡ lời cho Đại Ngốc, lặng lẽ nhét tấm bùa vào trong túi.

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, Diệp Kiều nhìn thấy Kiều Thiêm trong bộ tây trang bước tới. Cái tên này, bảo anh tới sớm một chút mà giờ này mới tới.

“Bảo bối, nhìn xem ai tới này!” Lục Bắc Kiêu tươi cười ôm lấy cô đi về phía trước.

Bình Luận (0)
Comment