Lúc nhìn thấy người đi ra từ thang máy, Diệp Kiều ngây ngẩn cả người, lại nhìn thấy hai khuôn mặt vừa giản dị vừa quen thuộc, tầm mắt cô lập tức mờ đi…
“Ngoan, không khóc!”. Lục Bắc Kiêu vỗ nhẹ lên vai cô một cái, dịu dàng nói: “Anh đã cho người về quê em đón hai người. Tối hôm qua họ vừa mới đến, anh đến sân bay đón”.
Sao Lục Bắc Kiêu có thể không biết, trọng lượng của cha mẹ nuôi ở trong lòng Diệp Kiều còn hơn cả ruột thịt nhà họ Diệp chứ.
“Cha…mẹ!”. Diệp Kiều cảm động, bẹp miệng, khàn giọng gọi.
Mẹ Kiều đỏ mắt, Diệp Kiều kích động ôm lấy bà!
Lúc này, hai vợ chồng tư lệnh Lục, Diệp Thắng Huân và lão tham mưu trưởng đều đi về phía bên này, Lục Bắc Kiêu giới thiệu với cha mẹ mình.
“A Kiêu có lòng, A Kiêu có lòng!”. Lão tham mưu trưởng liên tục nói, lúc trước ông đã từng hỏi Diệp Kiều để mời bọn họ đến, cũng đã từng gọi điện thoại, hai ông bà nhà họ Kiêu từ chối nói là bận, đường xá quá xa, không chịu tới, nên cũng đành thôi.
Vẫn là cháu rể suy nghĩ chu đáo!
Lục Bắc Kiêu dẫn cha mẹ mình đế bên cạnh cha mẹ nuôi của Diệp Kiều, giới thiệu bọn họ với nhau, bọn họ nhiệt tình nói chuyện.
“Anh cả! Chị dâu!”. Diệp Thắng Huân đi tới, nhìn cố nhân 20 năm trước, xúc động gọi.
“Đây là Tiểu Diệp à!”. Mẹ Kiều nhìn Diệp Thắng Huân, thân thiết nói, còn sắc mặt cha Kiều thì khó coi, cảm thấy bất bình thay cho mẹ con Diệp Kiều, nhưng mà, hôm nay là ngày đính hôn của Kiều Kiều, không tiện nói những chuyện cũ này.
Họ chỉ nắm tay, hàn huyên vài câu.
“Kiều Kiều, con thật sự rất có phúc, tìm được đối tượng tốt như vậy, Bắc Kiêu thật sự rất có tâm, cho người đến nhà chúng ta, chuẩn bị xe, mua vé máy bay, nhất quyết đưa mẹ và cha con đến đây!”. Mẹ Kiều nắm thật chặt tay Diệp Kiều bằng đôi tay đầy vết chai sạn và nói.
Diệp Kiều đỏ mắt, gật đầu, vô cùng cảm động trong lòng: “Mẹ, sau này mẹ đừng lo lắng cho con nữa. Anh ấy thật sự vô cùng yêu con!”
“Không lo, không lo!”. Mẹ Kiều nghĩ thầm, số của Diệp Kiều tốt hơn mẹ ruột của cô nhiều, nhất định là Kiều Nghệ trên trời có linh thiêng, phù hộ cho con bé.
Chỉ chốc lát sau, nhóm hậu cung xinh đẹp của Diệp Kiều cũng tới, tối qua sau khi trở về, bọn họ đã mất ngủ cả đêm, cho đến bây giờ, thấy Diệp Kiều mặc đồ đỏ đứng chung với huấn luyện viên Lục mặc quân trang hiên ngang tuấn tú, tiếp đón khách mời, bọn họ mới hoàn toàn tin, hai người thật sự là một đôi!
Thật là hâm mộ!
Vợ chồng Cố Trường Phong và Cố Tuyết Yến cũng tới, hai vợ chồng nhà họ Cố làm như trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì, đưa phong vì đỏ cho Diệp Kiều, đồng thời khen ngợi và chúc phúc.
“Anh Bắc Kiêu, chị dâu, hy vọng hai người có một tình yêu vĩnh cửu!”. Cố Tuyết Yến đi tới trước mặt bọn họ, mỉm cười, phóng khoáng nói.
Đây là nữ binh trong đoàn văn công đã chạy tới làm quen với anh vào ngày một tháng tám năm ngoái đấy à? Trông như con gái cưng, rất vô tội, nhưng hành động thì…Haha!
“Chị dâu cô đẹp không?”. Lục Bắc Kiêu cố ý nói.
Cố Tuyết Yến sửng sốt một chút rồi nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp.
“Anh nói, chị dâu cô đẹp không? Có xứng với anh không?”. Lục Bắc Kiêu lại hỏi.
Sao Diệp Kiều có thể không hiểu rõ suy nghĩ của anh, nhưng mà, cái cô Cố Tuyết Yến này trông rất thanh thuần vô hại, kiếp trước lại xúi giục bọn họ rất nhiều!
Bây giờ nghĩ lại, chuyện của Lam Đình là do cô ta bịa ra.
“Đẹp lắm! Đương nhiên là xứng rồi! Chị dâu và anh Bắc Kiêu, đúng là trai tài gái sắc!”. Cố Tuyết Yến vội vàng nói, cười xòa. Trong lòng thì đang rỉ máu, sao cô ta lại không biết Lục Bắc Kiêu cố ý được chứ! Nghĩ lại trước đây chính mình đi tung tin mình là bạn gái anh, cô ta càng cảm thấy khó chịu.
Lục Bắc Kiêu nhếch môi: “Đúng đấy, chúng tôi là trời sinh một đôi, ai cũng đừng hòng chia rẽ!”. Anh nói một cách sâu xa, dứt lời thì ôm Diệp Kiều đi mất.
Ý đồ của mình bị người đàn ông mình thích nhìn thấy, Cố Tuyết Yến xấu hổ và khó chịu bao nhiêu khỏi phải nói, quả thật vô cùng xấu hổ, nhưng lại không thể rời đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ôm vợ sắp cưới của mình, phô bày tình yêu đẹp đẽ trước mặt mình!