Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 322 - Chương 322:

Chương 322:

Trong sảnh tiệc, hai nhà Diệp-Lục tề tựu với nhau, vui vẻ cười nói với nhau.

Đương nhiên cũng không thiếu bàn luận.

Chủ đề bàn luận không gì khác ngoài chuyện Diệp Kiều là con gái ngoài giá thú của nhà họ Diệp, cùng với chuyện Diệp Thắng Huân từ chức và ly hôn với Tần Lan, Tần Lan ngồi tù và Diệp Trăn Trăn là con hoang. Nhưng, bọn họ nhìn Lục Bắc Kiêu lúc nào cũng nắm tay Diệp Kiều, nâng trong tay sợ đau, và còn tôn trọng cha mẹ nuôi của cô như vậy, bọn họ nào có tư cách nói cái gì nữa.

Nhiều hơn nữa là khen thưởng Diệp Kiều.

Người đẹp không nói, còn thi đậu đại học J, mở công ty, quan trọng là, cô gái được nhà họ Lục – trước đây không thèm liếc mắt đến phái nữ, bắt bẻ phụ nữ bằng mọi cách – yêu thương như tổ tông, nhất định là không bình thường!

Diệp Kiều đúng là may mắn một đời!

Trong bữa tiệc, vợ chồng son không khỏi phải mời rượu, tuy Lục Bắc Kiêu có em trai Lục Bắc Trì, anh vợ Diệp Thành hỗ trợ cản rượu, nhưng vẫn không tránh khỏi bị uống rượu, nhưng mà, rượu của Diệp Kiều đều bị anh cho người đổi thành nước.

“Anh Kiêu, anh uống ít thôi…người ta đau lòng…”. Diệp Kiều lặng lẽ kéo anh qua, ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói.

“Ngoan, anh tự biết làm thế nào mà! Bây giờ đang vui!”. Anh cười nói: “Yên tâm, sẽ không say đâu…anh còn nhớ buổi tối động phòng nữa chứ…”

Luồng nhiệt nóng bỏng hòa lẫn với mùi rượu nồng nặc phun lên lỗ tai cô.

Diệp Kiều đỏ mặt.

Lúc này, hai nhà Diệp Lục có mấy người là ca sĩ nhạc đỏ lần lượt lên sân khấu biểu diễn, đông phương hồng, thập tiễn hồng quân…đều là những ca khúc nhạc đỏ hấp dẫn, có đôi khi binh lính trong hội trường cũng hát theo, vô cùng náo nhiệt.

Sau một loạt ca khúc nhạc đỏ giúp vui, còn có màn biểu diễn kinh kịch hiện đại, diễn đoạn trích nổi tiếng trong “Trí thủ uy hổ sơn”, tiếng vỗ tay vang lên liên tục, náo nhiệt vô cùng.

Cuối cùng, hai vợ chồng tư lệnh Lục lên sân khấu nói lời cảm ơn.

“Kiều Kiều, Kiêu Kiêu bị ói, đang nghỉ ngơi trong phòng, liên tục gọi con đấy!”. Đồng chí Đỗ Quân đi tới bên cạnh Diệp Kiều đang tiễ khách, thấp giọng nói với cô.

Đã bảo anh uống ít đi rồi mà không nghe!

Diệp Kiều hơi buồn bực trong lòng, ngoài mặt vẫn nở nụ cười ưu nhã, sau khi chào hỏi thân hữu thì đến phòng nghỉ.

Trong phòng nghỉ.

Người đàn ông đã cởi áo khoác, kẻo lỏng cà vạt, cởi ra mấy nút áo sơ mi đang nằm trên ghế salon nghỉ ngơi, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Bà xã…chúng ta về nhà đi…về nhà của chúng ta…”

Người phụ nữ bước từ trong ra, bưng một chậu nước, đứng ở đó.

Ánh mắt cô ta không hề chớp nhì khuôn mặt tuấn tú cương nghị của anh, mảng da thịt màu đồng lộ ra nơi ngực anh…

“Bà xã…bảo bối…cục cưng…”. Lục Bắc Kiêu lẩm bẩm trong miệng.

Lúc này, người phụ nữ rốt cuộc cũng tìm được một cái khăn lông ướt, định lau mặt giúp anh.

Đúng lúc đó, cửa phòng nghỉ đột nhiên bị người ta đẩy ra.

Cố Tuyết Yến cầm khăn lông trong tay hoảng sợ, vội vàng xoay người lại, chỉ thấy Diệp Kiều mặc bộ đồ đỏ thẫm khoanh hai tay trước ngực, đi tới.

“Cô Cố, cô ở đây làm gì vậy?”. Diệp Kiều giễu cợt hỏi.

“Chị, chị dâu, em đang giúp anh Kiêu, lau mặt một chút, anh ấy vừa mới nôn!”. Cố Tuyết Yến vội vàng mỉm cười nói.

Diệp Kiều hừ lạnh, đóng cửa phòng lại, giẫm đôi giày da cao gót, bước đi ưu nhã từng bước một, dừng lại trước mặt Cố Tuyết Yến, khinh thường liếc mắt nhìn cô ta.

“Người đàn ông của tôi, lúc nào, lại cần cô chăm sóc?”. Diệp Kiều nói sâu xa: “Cô Cố thật sự xem Diệp Kiều tôi như chết rồi sao?”

Bình Luận (0)
Comment