Nếu cô đến chậm một bước thì có phải Cố Tuyết Yến sẽ đụng tới người đàn ông của cô không?! Thật sự muốn tiêu diệt con nhỏ này quá!
Ham muốn chiếm giữ của Diệp Kiều đối với Lục Bắc Kiêu bây giờ đã mạnh mẽ đến mức không muốn những người phụ nữ khao khát anh liếc mắt nhìn anh lấy một cái!
Cô ta tưởng rằng cô ta có mẹ nuôi làm chỗ dựa là con mẹ nó có thể đến gần người đàn ông của cô sao?! Tốt nhất là cô ta nên giấu cái đuôi của mình kín một chút, nếu không…Diệp Kiều cô nhất định sẽ khiến cô ta chết một cách rất khó coi!
Cố Tuyết Yến cúi thấp đầu, tỏ vẻ bị ức hiếp: “Chị dâu, chị hiểu lầm rồi, em cũng trùng hợp đi ngang qua đây thôi!”
Diệp Kiều nhếch môi giễu cợt, cướp lấy cái khăn mặt trong tay cô ta, đi về phía salon.
“Anh Kiêu, em tới rồi!”. Cô khom người, nhìn anh đã uống say mèm, dịu dàng nói.
Lục Bắc Kiêu híp mắt, lập tức thấy một hình bóng màu đỏ, khuôn mặt trắng nõn, khăn mặt mát mẻ lau lên mặt, anh cười, bắt lấy bàn tay thon dài ngọc ngà của cô: “Cục cưng…em đẹp lắm! Cái đám lưu manh đó hâm mộ anh muốn chết…”
Lục Bắc Kiêu nói xong thì bò dậy, đôi tay rắn chắc vòng qua cái eo thon nhỏ của vợ anh, vốn dĩ anh đã mạnh, lại uống say, Diệp Kiều lập tức ngã ngồi trên đùi anh, cánh tay cứng rắn của người đàn ông đầy mùi rượu vững vàng vòng qua eo cô, chôn khuôn mặt trong sườn cổ cô, hít mùi thơm trên người cô thật sâu.
Diệp Kiều để mặc anh ôm thân mật như vậy, mà trong phòng nghỉ ngơi vẫn còn cái bóng đèn đang đứng lù lù kia kìa.
“Cô Cố thích xem tình nhân ân ái như vậy sao?”. Diệp Kiều giễu cợt nói.
Mặt Cố Tuyết Yến càng đỏ hơn, sửng sốt một chút, cô ta mới chật vật chạy bước nhỏ ra ngoài.
“Ừm…anh Kiêu, đừng làm rộn…em còn phải đi tiễn thân thích nữa!”. Cả người anh toàn rượu, chui vào cần cổ cô, vừa hôn vừa gặm, mang đến một cảm giác tê dại, Diệp Kiều nhíu mày.
“Tiễn cái rắm! Anh muốn em, ngay bây giờ!”. Anh lầm bầm nói, giọng khi say càng bá đạo hơn!
Còn muốn ngay bây giờ nữa!
Ban ngày đấy, đây là phòng nghỉ của khách sạn đấy! Nhưng mà, bàn tay anh đã không thành thật rồi…
“Anh Kiêu, ngoan nha, em cho người đưa anh về nhà trước, có được không? Anh ngủ một giấc trước đi! Em còn phải đi tiễn khách, còn phải tiếp cha mẹ em! Ngoan nha, nghe lời, đêm nay em ở cùng anh, có được không? Ưm…anh…”. Diệp Kiều nói bằng giọng điệu như dỗ con, dịu dàng dỗ dàng Lục Bắc Kiêu đang uống say, dính người giống như em bé!
Anh không nói lời nào, vẫn hôn cô, dính lấy cô, như đứa trẻ hư nói không nghe lời, hơi thở cũng càng ngày càng nặng nề…
Cố Tuyết Yến đi tới bên cạnh bà Đỗ với vẻ mặt lo lắng, nhỏ giọng nói bên tai bà: “Mẹ nuôi, anh Bắc Kiêu uống say rồi, ói rất nhiều!”
Cô ta cố ý.
Chỉ vì muốn mẹ nuôi nhìn xem Diệp Kiều không biết xấu hổ đến mức nào, còn chưa xuất giá mà đã thân mật với anh Bắc Kiêu như vậy, nói không chừng bây giờ đang anh anh em em trong phòng nghỉ đấy.
“Diệp Kiều không đến đó sao?”. Bà Đỗ nghi ngờ hỏi.
“Con không biết, lúc con tới thì chị dâu không có ở đó, con muốn chăm sóc anh Bắc Kiêu, nhưng lại cảm thấy không tốt, nên tới gọi mẹ!”. Cố Tuyết Yến nói láo mà mặt không đỏ tim không đập.
Bà Đỗ nghe cô ta nói vậy thì vội vàng lên tiếng chào rồi đến phòng nghỉ.
Cố Tuyết Yên ôm tâm trạng xem chuyện vui đi theo sau bà Đỗ, chờ xem Diệp Kiều xấu mặt trước mặt mẹ chồng tương lai!
Lúc bà Đỗ đế trước cánh cửa khép hờ, Cố Tuyết Yến kích động đến mức nắm chặt tay, bà Đỗ cũng không suy nghĩ nhiều mà thẳng thừng đẩy cửa phòng ra.
“A Kiêu à, con sao rồi?”. Bà Đỗ vừa nói vừa vào trong, còn Cố Tuyết Yến thì lùi đến chân tường, cũng không muốn cho Diệp Kiều biết là cô ta gọi mẹ nuôi tới.