Dưới vòi hoa sen có một hình bóng đàn ông cường tráng đang cọ rửa cơ thể, làn da màu đồng chằng chịt những vết sẹo, anh ngửa đầu, nhắm hai mắt, trong đầu tràn ngập hình bóng thướt tha màu đỏ sãm, cho dù tắm dưới nước lạnh cũng không chịu nổi mà liên tục nuốt nước bọt, hầu kết khiêu gợi không ngừng trượt lên trượt xuống.
Gào…!
Thật sự không chịu nổi nữa, chỉ tưởng tượng thôi mà con dã thú trong người anh đã gào thét điên cuồng rồi!
Hai tay anh cũng không kìm được mà dời xuống dưới…
Nhóc con! Không ở bên anh! Nói mà không giữ lời!
Giết chết cô!
Cho cô vào chỗ chết!
Đủ loại trò gian trá!
Dòng nước chảy dọc theo khuôn mặt tuấn tú của anh, miệng anh vẫn không ngừng nói những câu thô lỗ…
Bữa tối xong xuôi đã là chín giờ, cô lấy lý do đêm nay ở lại khách sạn với mẹ để không trở về đại viện với ông nội.
Mười giờ tối, cô nói dối cha mẹ là khách hàng gọi điện thoại đến, muốn đưa trang web lên gấp, vì thế đêm nay họ phải tăng ca, Kiều Thiêm và Diệp Kiều đều ra khỏi khách sạn, về công ty tăng ca.
“Anh, anh đi một mình đi”. Đến con ngõ, Diệp Kiều cười nói.
Đều là người trưởng thành, sao Kiều Thiêm lại không biết cô nói dối cha mẹ chứ.
“Anh đưa em đi! Một mình em đi buổi tối không an toàn!”. Kiều Thiêm nghiêm túc nói, Diệp Kiều ngồi trên xe máy của anh, chỉ đường cho anh đến ngôi nhà tương lai của cô.
“Anh, chính xác đây là nhà tương lai của em gái anh! Cách công ty chúng ta chỉ ba con ngõ nhỏ! Ông nội em có gọi điện đến hỏi, thì anh hiểu đấy!”. Diệp Kiều dửng dưng nói, xách túi đi tới cửa, cô còn mặc bộ lễ phục màu đỏ thẫm.
Kiều Thiêm không nói gì, thấy cô đi vào cánh cổng màu đỏ thẫm, anh mới nghênh ngang mà đi.
“Chú Hải! Anh Kiêu không có ở nhà sao?”
Diệp Kiều tìm một vòng mà không thấy hình bóng của Lục Bắc Kiêu đâu, lại ra sân, hỏi chú Hải đang đút cho chim ăn.
“Cô Diệp, cậu Lục vừa mới dắt Tia Chớp đi chạy bộ rồi!”
Chạy bộ…
Thật là có nhã hứng!
Diệp Kiều mất mát vào nhà, đá giày cao gót, đi vào phòng ngủ.
Một ngày mệt nhọc, cô đi vào phòng vệ sinh, xả nước tắm, vừa chờ anh.
“Tia Chớp, lão già này, nhanh thế đã mệt rồi à? Chạy thêm vòng nữa, được không? Anh Kiêu của mày cả người hừng hực lửa dục cần giải tỏa đây này!”. Trong con hẻm, Lục Bắc Kiêu mặc đồ đánh bóng rổ thời học sinh, dắt Tia Chớp đang lè lưỡi thở hồng hộc, trầm giọng nói.
Tia Chớp dù sao cũng già rồi.
Bên cạnh chính là “tứ hợp viện” của anh.
“Gâu! Gâu! Gâu!”. Tia Chớp nhìn dây cáp liên lạc, không ngừng sủa, còn giùng giằng.
Lục Bắc Kiêu ngẩng đầu lên, nương theo đèn đường, không phát hiện ra cái gì cả.
Tia Chớp kéo anh về phía trước, đi về phía tứ hợp viện.
Anh tưởng Tia Chớp mệt.
Không thể làm gì khác hơn là đi về nhà.
Anh thật sự không biết, là do con anh vì lợi ích của người cha là anh đây, nên mới gọi Tia Chớp về nhà.
“Gâu gâu gâu!”
Đang tắm nước nóng thì nghe thấy tiếng Tia Chớp sủa trong sân, Diệp Kiều vội vàng tắt vòi nước, đi ra ngoài.
Sao đèn trong nhà chính lại sáng hết cả thế? Rèm cửa sổ cũng đều kéo lên…
Anh sửng sốt một chút, lập tức toát mồ hôi, bước về phía nhà chính!
Ván cửa bằng gỗ bị anh đá văng!
Trong phòng khách rộng lớn, ánh sáng mờ ảo, giữa phòng khách treo ngọn đèn màu vỏ quýt, tỏa ra ánh sáng ấm áp mập mờ, trong phòng trống rỗng…
Nhưng, một người huấn luyện bài bản và nhạy cảm như anh, sao lại không phát hiện ra trong phòng có “yêu khí” được chứ.
Anh nhếch môi, đi về phía tấm rèm rũ xuống đất ở bên trái…
Anh càng đến gần, người sau rèm cửa sổ tim càng đập như sấm.
“A!”. Rèm cửa sổ bị vạch ra, cô hét chói tai, bỗng chốc, hình bóng yêu tinh yểu điệu màu đỏ lập tức đập vào ngực anh!
Người đàn ông vừa mới chạy bộ về, trên người toàn là mồ hôi, làn da nóng hổi, ôm cô thật chặt, ánh mắt anh sáng quắc, hơi thở nặng nề.
“Ưm…”
Không để cô kịp mở miệng, anh đã mạnh mẽ ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của cô lại…