Bên tường, một người mặc lễ phục màu đỏ bị người đàn ông đè lên tường, hôn gặm bữa bãi một cách lỗ mãng, hai cánh tay cô vòng qua cổ anh, dầu hai người không ngừng thay đổi bên này bên kia, như củi khô gặp lửa bốc cháy, cháy hòa vào một thể!
Vừa hôn xong, cô cũng đổ mồ hôi như mưa, hai người trán chạm trán, thở hổn hển.
“Rốt cuộc cũng nhớ đến anh à? Hửm?”. Lúc nói chuyện, anh giống như dã thú, cắn chặt đôi môi sưng tấy của cô, người cô như ngọn lửa cháy hừng hực dán lên lồng ngực nóng hổi của anh.
“Vẫn luôn nhớ đến anh, nhưng không thể phân thân…anh Kiêu…anh nghĩ em không muốn sao? Người ta…đã sớm nhớ anh muốn chết rồi…”. Cô vừa thở dốc vừa nói, nói xong, thân thể mềm mại nhướn lên, quấn quanh hông anh…
Tiểu yêu tinh nhiệt tình!
“Muốn như thế nào? Hửm?”. Anh hỏi, mút lấy vành tai nhạy cảm của cô.
Diệp Kiều dán lên tai anh, cắn tai anh theo cách của anh: “Muốn bị anh ăn, ăn mãnh liệt!”. Cô cắn răng nói.
!!!
Mồ hôi lăn từng giọt lớn trên trán, anh ngậm môi cô lần nữa, hai người vừa hôn nồng nhiệt vừa đi đến phòng ngủ, cô ngã lên chiếc giường màu đỏ thẫm, anh đè lên…
Áo thi đấu bị anh xé phăng ra, lộ ra đồng ngực cường tráng màu đồng phủ đầy mồ hôi, bàn tay ngọc ngà của cô vuốt ve lên bắp thịt khiêu gợi, chiếc nhẫn ruby trên tay trông rất bắt mắt.
“Bé yêu ngày hôm nay thật giống cô dâu nhỏ của anh…”. Anh nhìn cô bằng đôi mắt sáng quắc.
Khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, một bàn tay to đưa lên mái tóc cô, cởi dây cột tóc ra, buông xõa mái tóc đen của cô xuống.
Tóc đen, áo đỏ, da thịt trắng nõn…muốn đẹp bao nhiêu thì đẹp bấy nhiêu.
“Em không phải là cô dâu nhỏ của anh…”. Cô kiều mị nói.
Anh cũng không nhịn được nữa, lần thứ hai hôn cô mạnh mẽ, bàn tay to của anh trượt lên bắp chân trần mảnh mai của cô…
Bên trong căn phòng mập mờ, tiếng rên nhẹ kiều mị của cô gái và tiếng thở gấp khiêu gợi của chàng trai đann xen vào nhau tạo nên một điệu nhạc tình cảm mãnh liệt chấn động lòng người…
Trên mặt đất trải một tấm thảm trải nền màu xám thật dày, trên thảm là tá lả quần áo, cùng với vỏ bạc, giấy vệ sinh. Trên giường lớn, cô gái nằm trên chiếc giường đỏ thẫm, mái tóc rối tung dính sát trên đôi vai trần, chiếc chăn bông mỏng đắp đến ngang hông.
Ôi…mệt quá…
Cô lười nhúc nhích, trọng lượng toàn thân đều đè lên giường, trong phòng vang lên tiếng nước chảy róc rách.
Tiếng nước chảy dừng lại, chỉ chốc lát sau, giường lún xuống, có người đè lên mép giường, mùi xà phòng thơm mát bay tới…
Ngón tay xù xì vén mái tóc bên gò má cô: “Mệt không?”
“Ừm…mệt chết đi được…”. Giọng điệu nũng nịu, mềm mại trêu người.
“Em yêu, mới hiệp thứ nhất thôi, đã nói là đại chiến ba trăm hiệp mà? Lúc huấn luyện quân sự, khả năng đánh lộn đi đâu hết rồi? Hửm?”. Anh khàn giọng nói, cố ý thổi hơi nóng bên tai cô.
Ba trăm hiệp!
Sao anh không lên thiên đường luôn đi!?
Diệp Kiều tức giận nghĩ.
Cho dù thể lực cô tốt thì sao có thể so được với anh? Mèo rừng nhỏ và dã thú khác nhau có biết không?!
Hơn nữa, anh nhiều trò gian trá như vậy, sức bền bỉ mạnh như vậy, cô nào còn chịu nổi nữa!
Nhưng mà, đêm nay anh cũng không thô lỗ, nhất là lúc mới bắt đầu, rất kiềm chế, rất dịu dàng, vẫn quan tâm đến cảm nhận của cô, lúc cô đã hoàn toàn sẵn sàng, anh mới lấp đầy cô, cảm giác đó thật tốt…
“Ngoan, em có thể! Anh khó khăn lắm mới được nghỉ phép, tối mai là phải trở về đại đội rồi…Trước lúc đó, em đừng hòng xuống giường…!”. Anh kéo cô đã xụi lơ thành đống bùn lên, ôm vào lòng, vừa dứt lời là lại ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của cô…