Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 331 - Chương 331:

Chương 331:

Dáng vẻ anh rất ân cần và dịu dàng.

“Anh Kiêu, lúc ở trên giường, anh có ân cần như thế đâu?”. Diệp Kiều dán sát vào lỗ tai anh, nhỏ giọng đáp.

Cô kêu mệt, kêu đến khàn cả cổ họng mà anh vẫn còn làm ác hơn! Bây giờ thì giả vờ giả vịt!

Người đàn ông đeo kính mác, khóe miệng nhếch lên đắc ý: “Bởi vì anh biết, ở trên giường anh càng ra sức thì bảo bối càng thoải mái!”

!!!

Đây là tiếng người sao?! Sợ bị cha mẹ nghe thấy quá!

Cầm thú!

Diệp Kiều không khỏi nhéo cánh tay anh, bắp thịt cứng rắn, cô nào có nhéo được!

Chỉ có thể trừng anh!

Thời gian ở cùng anh luôn trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái đã đến chạng vạng tối…

“Anh Kiêu, lần sau anh nghỉ lúc nào?”. Hỏi câu này cũng như nói nhảm, anh nào có ngày nghỉ cố định!

“Lão Thái bị thương, anh phải làm huấn luyện viên thay, có lẽ trong hai ba tháng anh sẽ không thể về”. Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, anh không tiện tiết lộ với cô nhiều hơn, đều là cơ mật.

Diệp Kiều mếu máo, may thay, cô không phải là cái kiểu oán phụ không có chuyện gì làm, cô phải đi học, còn phải quản lý công ty, còn phải đầu tư, nếu không…mỗi ngày cô sẽ nhớ anh đến mức lấy nước mắt rửa mặt mất!

Nhưng trong lòng vẫn vô cùng không nỡ.

“Anh Kiêu, yêu cầu duy nhất của em đối với anh là, bình an! Bình an là tốt rồi!”. Cô thật lòng nói.

Lục Bắc Kiêu nhìn bảo bối của anh bằng ánh mắt sáng quắc: “Có một bảo bối như em chờ anh ở nhà, anh làm sao mà cam lòng chết được?”

Cô sửng sốt một chút, sau đó nặng nề đánh lên cánh tay anh một cái, đánh đến mức cả tay và tim cô đều đau: “Nói cái gì mà có chết hay không?! Đáng ghét!”. Diệp Kiều đỏ mắt, tức giận nói xong thì xoay người rời đi.

Vợ chồng già nhà họ Kiều ở cách đó không xa không khỏi nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ thấy Lục Bắc Kiêu vội vàng đuổi theo.

Chẳng qua chỉ là một câu nói đùa, thế mà cô lại tưởng thật!

“Kiều Kiều!”. Anh bước tới, ngăn trước mặt cô, thấp giọng gọi.

Nhóc con, nói nổi cáu là nổi cáu ngay được.

Diệp Kiều cúi đầu, trong đầu đều là câu nói đó của anh, cho nên kiếp trước, là vì cô không thương anh, không đợi anh, cho nên anh mới nỡ chết, đúng không?

Ngực cô như bị dao đâm, đau không chịu nổi.

Cảm thấy đau cho anh trong kiếp trước.

Lục Bắc Kiêu giữ cằm cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, lúc đó mới phát hiện mắt cô ầng ậng nước: “Ngoan, sao lại đa sầu đa cảm như thế? Anh chỉ đùa một câu thôi, sau này không nhắc đến chữ đó nữa, được không?”. Giọng điệu dịu dàng và cưng chiều.

Diệp Kiều không nói gì, tuy công viên người tới người lui, nhưng cô vẫn ôm lấy anh.

“Anh Kiêu, nếu có thời gian thì có thể gọi điện cho em. Em sẽ gửi tin nhắn cho anh, anh có thời gian thì xem, đừng làm lỡ công việc của mình. Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ anh!”. Hít ngửi lấy mùi hương trên người anh, cô khàn giọng nói.

“Ngoan! Anh nhớ rồi! Ai dám bắt nạt em, em có thể liên hệ với chú Hải, ông ấy là quản gia thế thôi nhưng cũng là người có bản lĩnh đấy!”. Anh dịu dàng nói.

Diệp Kiều không ngừng gật đầu.

Anh đi chào hỏi với đôi vợ chồng già, nhất định khuyên bọn họ ở lại thành phố chơi thêm vài ngày, sau khi nói chuyện xong, anh lại lên một chiếc xe tới đón anh, về doanh trại.

Ngày đôi vợ chồng già về quê, Diệp Kiều xin nghỉ để tiễn họ đến sân bay. Diệp Thắng Huân cũng tới, ông nói với Diệp Kiều rằng, sau khi đọc nhật ký của Kiều Nghệ, ông đã có mục tiêu sống mới.

“Kiều Kiều, mục tiêu của quãng đời còn lại của cha là, phát triển cái nơi mà cha mẹ và con đã từng sống! Cha có liên lạc với mấy người bạn cũ lúc đó, bọn họ cũng có mong muốn này!”. Đồng chí Diệp Thắng Huân nghiêm túc nói, không có chán nán và mất tinh thần như trước nữa.

Bình Luận (0)
Comment