Nghe Diệp Thắng Huân nói, Diệp Kiều rất vui mừng, lúc trước cô đã có suy nghĩ khuyên ông về quê cô phát triển, không ngờ chính ông đã tự ngộ ra được.
“Một ý tưởng rất hay! Con ủng hộ cha! Nếu cần tài chính, lúc trước cha cho con mấy chục nghìn, con…”. Lời của cô đã bị động tác tay của Diệp Thắng Huân cắt ngang.
“Quê nhà chúng ta có máy ngọn núi, rất có giá trị để phát triển du lịch, vị trí của cả thành phố được xác định là thành phố du lịch. Nhưng mà huyện, trấn chúng ta quá ít các ngành công nghiệp trụ cột! Sau khi cha qua đó, không thể thiếu điều tra nghiên cứu một phen, nói tóm lại là, trước tiên phải giúp dân làng thoát nghèo và trở nên giàu có, đó mới là ưu tiên hàng đầu”. Cô thoáng nhắc nhở ông.
Diệp Thắng Huân càng ngày càng không hiểu người con gái này của ông, rõ ràng chỉ mới mười chín tuổi mà lại khôn khéo và sáng suốt thế!
Ông nghiêm túc gật đầu.
Diệp Kiều nói giữ liên lạc.
Chỉ chốc lát sau, thấy bọn họ đã qua cửa an ninh, cho đến khi máy bay cất cánh, cô mới rời khỏi sân bay.
Lịch trình mỗi ngày của Diệp Kiều đều đầy ắp, chương trình học không quá nặng, nhưng năm nhất có môn tự học, mỗi tối cô còn phải đi xe máy đến lớp tự học buổi tối trong trường, rồi lại về đại viện. Lúc không có tiết học thì cô bận rộn ở công ty, cuối tuần còn phải đến võ đường huấn luyện hoặc là trường bắn, còn phải hẹn bà Đỗ hoặc là được bà Đỗ hẹn đi uống trà, kết nối tình cảm.
Mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, nhưng cũng rất viên mãn.
Vụ án của Tần Lan đã kết thúc, bà ta bị kết án 15 năm tù, không có nhà họ Tần bảo vệ, cho dù bà ta có suy nghĩ chống án cũng phí công.
Lễ giáng sinh, đồ trang trí được dán đầy trên cửa kính, rất có không khí của ngày lễ.
Trong quán café đang phát nhạc giáng sinh.
“Kiều Kiều, con linh thật đấy, khách sạn của cậu nhỏ con khởi tử hoàn sinh rồi! Bây giờ làm ăn khá lắm, cái thằng nhóc đó mỗi lần gọi điện cho bác là đều than mệt!”. Bà Đỗ nhấp một ngụm café, khen ngợi Diệp Kiều.
Diệp Kiều cười, uống trà hoa quả.
Vào cuối tháng mười, cô đi một chuyến đến thành phố, trong năm nhà đầu tư, cuối cùng chọn ra được một nhà đầu tư chuyên về khách sạn ở Singapore, lúc đó người nhà họ Đỗ cũng không quá quan tâm, nhưng mà, cậu nhỏ yêu nghiệt lại chịu nghe lời người quân sư này là cô.
Trong hai tháng ngắn ngủi, tình hình đã chuyển biến.
“Khách sạn của cậu nhỏ nằm trên đoạn đường tốt như vậy, làm ăn không khá mới là lạ! Trước kia là hình thức kinh doanh và triết lý kinh doanh của cậu ấy có vấn đề, bây giờ có máu mới rót vào, nhất định sẽ càng ngày càng tốt! Cho nên con lựa chọn tập đoàn Phong Á, con nhìn trúng hình thức và triết lý kinh doanh của bọn họ!”. Diệp Kiều nghiêm túc nói.
“Đúng rồi, bác gái, con thấy dự án của công ty bác và tập đoàn Trường Phong đã bắt đầu thành hình rồi đấy!”. Tập đoàn Trường Phong không phải là công ty nhà Cố Tuyết Yến sao, bà Cố hợp tác với nhà bọn họ, tương lai mười năm sau sẽ trở thành một trong những khu vực phồn hoa nhất, được bao quanh bởi các trung tâm mua sắm.
“Kiều Kiều, con mau nói với bác gái xem, dự án này thế nào? Không giấu gì con, bác đã đổ hết tài sản vào đó đấy, còn nợ ngân hàng mấy chục triệu!”. Bà Đỗ nhỏ giọng nói.
Đây cũng là dự án lớn nhất mà bà đầu tư trong cuộc đời dưới sự động viên của Cố Trường Phong.
Diệp Kiều đứng lên, đi tới bên cửa sổ sát đất, nhìn về phía đoạn đường phồn hoa vào mười năm sau kia, bảo bà Đỗ không cần lo lắng, đó là một dự án lãi đều mà không lỗ.
“Nhưng mà bác gái, quan hệ giữa bác và tập đoàn Trường Phong rất thân thiết phải không?”
“Đương nhiên rồi! Kiều Kiều, bác với mẹ của Yến Tử là bạn thân lớn lên với nhau từ nhỏ đấy!”. Bà Đỗ tự tin nói, trong lúc nói chuyện, Cố Tuyết Yến đã đi sang bên này rồi.
Diệp Kiều không nói đến chuyện này nữa, chỉ là, trực giác của cô về dự án lần này của bà Đỗ rất nguy hiểm…hay là cô quá lo lắng?
“Chị dâu! Giáng sinh vui vẻ!”. Cố Tuyết Yến đưa một món quà cho Diệp Kiều, dịu dàng nói với cô.