Cái cô Cố Tuyết Yến này, lại nữa rồi!
Bây giờ cô mới nhận ra…trong cái đám Bạch Liên Hoa này, người ẩn giấu sâu nhất là Cố Tuyết Yến, cô vẫn trông ngóng một ngày cô ta giấu đầu lòi đuôi, nhưng mà cô ta vẫn kín như bưng.
Còn thỉnh thoảng lôi kéo làm quen với cô, tặng cô cái này cái kia.
Cố Tuyết Yến đã giải ngũ trong tháng 11, bây giờ đang làm MC cho chương trình giải trí ở đài truyền hình thành phố.
“Cây son này do dì em mang từ Pháp về đấy, màu sắc kinh điển, cũng không biết chị dâu có thích hay không”. Cố Tuyết Yến ân cần nói.
“Yến Tử tặng, bất kể màu gì em cũng thích! Cảm ơn Yến Tử, chị dâu cũng có chuẩn bị quà cho em này!”. Diệp Kiều phối hợp có qua có lại. Nhưng mà đồ Cố Tuyết Yến tặng cô, trước nay cô chưa từng dùng, sau khi sống lại cô dường như có chứng vọng tưởng là mình bị hại, lúc nào cũng đề phòng Cố Tuyết Yến hãm hại cô.
Nói xong, cô cũng đưa quà của mình cho cô ta, ở trước mặt bà Đỗ, cô rất chú trọng những chi tiết này, tránh để Cố Tuyết Yến mượn cớ trách móc! Những thứ cô tặng cho Cố Tuyết Yến đều là những thứ an toàn để cô ta không có cơ hội hãm hại mình, ví dụ như túi xách, khăn quàng cổ…
Cô cũng sẽ không tặng đồ trang điểm, kẻo “đóa sen trắng” này dùng bị dị ứng thì lại nói cô cố ý.
Cô cũng không có thời gian đấu đá với Cố Tuyết Yến.
Lần này cô cũng chuẩn bị quà giáng sinh cho bà Đỗ, là một cái khăn quàng len cổ điển của một thương hiệu lớn nào đó.
Bà Đỗ thấy con dâu và con gái thân thiết như vậy, đương nhiên là mừng rỡ, cũng đều tặng quà cho hai người, đều là mặt dây chuyền bằng ngọc. Có lẽ không thể khiến hai người cảm thấy bất công, bà không thể đắc tội con dâu, cũng không thể đắc tội với Cố Tuyết Yến, cũng không hoàn toàn là vì bà thương yêu cô ta, mà là bà và nhà họ Cố có dự án hợp tác với nhau.
Vẫn phải dỗ dành một chút, huống gì, Cố Tuyết Yến cũng rất hợp với Diệp Kiều.
Lúc Diệp Kiều tìm thấy Bờm Sư Tử Tiện Tiện, anh ta đang kiểm tra cẩn thận tờ đơn đăng ký đã điền xong, khuôn mặt anh ta như viết đầy những chữ “Anh đây sắp trở thành ngôi sao ca nhạc lớn rồi”, vô cùng tự tin, nói trắng ra là không biết trời cao đất rộng. Nhưng mà, Diệp Kiều rất khâm khục cái tinh thần mặt dày này của Tiện Tiện!
Cô lấy tờ đơn đăng ký của Tiện Tiện qua, nghiêm túc nhìn, chữ của anh ta, cay mắt thật đấy!
Như gà bới vậy đó!
“Muốn giả vờ không quen biết anh quá!”. Diệp Kiều tức giận nói: “Còn nữa, cái tên của anh, cũng phải đổi nghệ danh đi, Tôn Kiếm quá bình thường! Gọi thẳng luôn là Bờm Sư Tử Tiện Tiện, rất tây!”. Cô cố ý lay động anh ta.
“Anh nghĩ xong rồi, gọi là Tôn Đức Hoa!”
“Cứ gọi Tôn Tử* đi là được rồi!”
(*) Cháu trai.
Hai người đấu võ mồm anh một câu em một câu, khi còn bé cũng như vậy, gặp nhau là nhéo, nhéo không được là đánh, lúc ấy thân thủ của Diệp Kiều nào có thể so được với con trai, cô dứt khoát nhặt hòn đá lên đánh! Thằng khỉ này trước đây còn bị cô đánh đến bật khóc!
Lần này Tôn Kiếm đăng ký vào chương trình tuyển chọn tài năng do đài truyền hình thành phố tổ chức, gọi là “Tôi điên cuồng vì ca hát”!
Trước tiên phải trải qua vòng loại, cuối cùng vào top 20 mới có thể có cơ hội lên tivi, tiến hành vòng thi cuối cùng. Ba vị trí đầu sẽ nhận được cơ hội ký hợp đồng với công ty đĩa nhạc trứ danh. Bất kể kết quả thế nào, Diệp Kiều cũng cảm thấy đây là một cơ hội tốt để kéo Tiện Tiện ra ngoài, lỡ như cái người này mèo mù vớ phải chuột chế, vào vòng trong thì sao?
Chẳng qua Tiện Tiện đã trải qua hơn một năm nỗ lực luyện tập, kỹ năng ca hát đã trở nên chuyên nghiệp, chất giọng lại hơi đặc sắc, vô cùng thích hợp đi theo con đường tình ca, cô cho rằng, vào top 20 cũng không thành vấn đề.
Cho dù không vào được top 20 thì cũng nên cọ xát một phen.
Điều khiến Diệp Kiều mở rộng tầm mắt là Bờm Sư Tử Tiện Tiện nhà cô thế mà lại “quá ngũ quan, trảm lục tướng”, thật sự vào được top 20!
Là người đại diện của anh ta, lần này cô lại có thêm một việc, cuối tuần, đi cùng anh ta đến đài truyền hình quay chương trình!