Cố Tuyết Yến ơi là Cố Tuyết Yến, giấu đầu lòi đuôi, còn không dám thẳng thừng bại lộ trước mặt cô…
“Yến Tử, sao chị lại có thể nghi ngờ em?! Nếu Tô Mục thất bại, em cũng chẳng có ích lợi gì, đúng không? Chị tin đầu em khó chịu nên mới tính sai!”. Diệp Kiều cười nói, ừm, đầu óc cô ta bị vào nước, âm mưu loại bỏ Tiện Tiện, rốt cuộc có lợi ích gì cho cô ta?!
Cái cô Cố Tuyết Yến này ấy, thật sự không muốn thấy cô tốt chút nào!
Sao cô ta lại cảm thấy Diệp Kiều như đang mắng cô ta nhỉ? Rồi lại cảm thấy không giống.
“Chị dâu! Cảm ơn chị đã bằng lòng tin tưởng em!”. Cố Tuyết Yến thành khẩn nói, Diệp Kiều, chúng ta cứ tiếp tục chờ xem!
Cái tên Tô Mục kia, lần này vào top 5, với thực lực của anh ta, nhất định có thể lọt top 3!
Cố Tuyết Yến tức đến mức nắm chặt tay!
“Cố Tuyết Yến! May mắn đây không phải là hiện trường phát sóng trực tiếp, nếu không…danh dự của đài chúng ta đều bị con lợn như cô làm hỏng cả đấy! Chúng tôi rất vất vả, tốn mấy tháng trời để thổi cho chương trình nổi tiếng, suýt nữa thì bị hủy hoại trong tay cô rồi, cô hiểu không?! Bây giờ, MC của chương trình “Tôi điên cuồng vì ca hát”, không còn là cô nữa! Để cứu vãn danh dự của nhà đài chúng ta, cô phải xin lỗi trên báo, cho các thí sinh và khán giả một lời giải thích!”. Chủ nhiệm tổ chương trình, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đeo mắt kính phê bình và quở trách Cố Tuyết Yến một cách dữ tợn.
Bà ta vừa được khán giả biết đến nhờ chương trình này, thật là muốn đập chết cô ta mà!
Cố Tuyết Yến nào cam lòng?!
“Chủ nhiệm! Chương trình này, tôi đã tốn rất nhiều tâm tư và tâm huyết cơ mà?! Không có công lao cũng có khổ lao chứ!? Tôi chẳng qua chỉ phạm sai lầm trong phút chốc, tôi…”. Cố Tuyết Yến biện minh cho mình.
“Sai lầm trong phút chốc?! Bây giờ tôi đang nghi ngờ một cách nghiêm trọng rằng có phải cô đang thật sự cấu kết làm điều gì đó mờ ám với Tiểu Đào hay không đây! Cố Tuyết Yến, nhà đài không điều tra cô là đã nể tình người chống lưng cho cô rồi, sao cô còn không biết tốt xấu thế?! Nếu cô không nghe lời tôi, tiếp tục làm loạn, cô có tin nó sẽ dẫn đến lớp màn đen tối đó không?! Đến lúc đó, đừng nói là nhà đài cúng ta, mà ngay cả tiền đồ của cá nhân cô cũng bị hủy hoại!”. Chủ nhiệm tức giận quở trách cô ta.
Cố Tuyết Yến cúi thấp đầu, trong lòng cũng hoang mang, nếu dẫn đến lớp màn đen tối đó, cô ta sẽ càng không chịu nổi…
“Chủ nhiệm, sao tôi có thể làm điều gì mờ ám được?! Tôi và Trương Dư lại không quen biết nhau! Tôi có lợi ích gì đâu?! Chủ nhiệm, tôi, tôi biết rồi, tôi sẽ làm theo lời cô nói!”. Cho dù không cam tâm, cô ta cũng chỉ có thể làm như vậy.
Ngày hôm sau, Cố Tuyết Yến lập tức đăng báo xin lỗi, đồng thời không đảm nhiệm người dẫn chương trình cho “Tôi điên cuồng vì ca hát” nữa.
“Yến Tử à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên đang lành, sao con không làm người dẫn chương trình nữa? Sai lầm đó là thế nào vậy?”. Bà Đỗ đọc báo, tỏ vẻ đáng tiếc, hỏi Cố Tuyết Yến.
“Mẹ nuôi, con cũng thấy rất oan, nhưng mà đó là lỗi của con! Con không nên mệt mỏi như vậy mà vẫn còn gắng gượng dẫn…”. Cố Tuyết Yến tỏ vẻ rất vô tội, rất uất ức.
“Chị dâu, chúc mừng chị nhé, bạn tốt Tô Mục của chị đã tiến vào top 5 rồi!”. Cố Tuyết Yến vội vã nói tránh đi.
Bà Đỗ cũng mừng rỡ: “Đúng vậy, thằng nhóc này cũng không tồi, một bà già không thích nghe nhạc trẻ như bác mà cũng cảm thấy nó hát không tệ, rất có sức hút!”
Diệp Kiều cười cười, đang định nói gì đó thì điện thoại của cô reo lên, cô đi đến nơi không người nghe điện thoại.
“Mẹ nuôi, anh Kiêu của con rất lâu rồi không về nhỉ? Năm nay có về không?”. Cố Tuyết Yến cười hỏi.