“Từ khi nó đính hôn cho đến bây giờ, chưa từng về lần nào cả! Thằng nhóc khốn nạn đó, bây giờ làm sĩ quan huấn luyện thay mặt, bận rộn hơn trước đây nhiều!”. Bà Đỗ nói: “Cho nên ấy, Yến Tử, lập gia đình tuyệt đối đừng có gả cho quân nhân, bác Lục của con đấy, cũng hai tháng rồi mẹ chưa gặp ông ấy!”.
Cố Tuyết Yến mỉm cười, gương mặt phiếm hồng, tỏ vẻ xấu hổ.
“Mẹ nuôi, bây giờ con hết hy vọng với anh Kiêu rồi, mẹ đừng lo”. Cố Tuyết Yến nhẹ giọng nói: “Con nghĩ thông suốt rồi, thật đấy”.
Bà Đỗ nghe cô ta nói suy nghĩ thông suốt rồi thì vô cùng mừng rỡ, trong lòng cũng thoải mái hơn.
“Anh Kiêu, anh đã ba tháng không về rồi…”. Nay đã là tháng 5 năm 1997 rồi.
“Cục cưng, nhớ anh có phải không?”. Nghe giọng của nhóc con, Lục Bắc Kiêu xao động trong lòng.
Huấn luyện cái gì, nhiệm vụ cái gì, ném hết ra sau gáy!
“Nhớ anh nhớ đến mức mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt!”. Diệp Kiều trốn trong lối thoát hiểm, nhỏ giọng nói.
“Nhóc con của anh nói mấy câu tình cảm rất lanh lợi đấy!”. Lúc này, Lục Bắc Kiêu ngồi trên ghế của lão Thái, hai chân vắt lên bàn, cười nói.
Lão Thái không có ở đây, anh chính là giáo quan.
“Con mẹ nó tôi đã nói rồi mà, Tiểu Lục không có thất tình! Các cậu không tin!”. Bên ngoài phòng làm việc, đội Huyết Lang đang xem trộm, từ sau khi Lục Bắc Kiêu là giáo quan thay mặt của bọn họ, bọn họ còn mệt hơn lúc huấn luyện với lão Thái nữa!
Phương Trác hoài nghi một cách nghiêm trọng rằng huấn luyện viên Lục chắc chắn đang thất tình nên suốt ngày ngược đãi bọn họ, vì thế mới có cảnh tượng này!
“Cái thằng khỉ này! Chờ lão Thái về sẽ hành chết cậu ta!”. Diệp Thành tức giận nói, bọn họ bây giờ mới hừng đông đã bị huấn luyện viên Lục chế tiệt gọi đi xúc tuyết rồi!
Thật sự con mẹ nó xem bọn họ như trường học thợ săn luôn!
“Ngoan, chờ lão Thái về là anh có thời gian trở về rồi, nhanh thôi, cục cưng đừng nhớ anh đến suy sụp nha!”. Lục Bắc Kiêu buông hai chân, tuy không nhìn thấy bên ngoài, nhưng mà nhất cử nhất động của mấy thằng cháu này, anh đều biết rõ mồn một!
Sau khi làm giáo quan, anh cũng mới chính thức cảm nhận được chân lý của câu “Thời bình chảy càng nhiều mồ hôi thì thời chiến càng bớt đổ máu”.
Nghiêm khắc đối với bọn họ, không phải là để lúc ra tiền tuyến bớt đổ máu hơn sao?
“Ừm!”
“Ngoan, tháng sau, trên thẻ căn cước của em đã đầy 20 tuổi rồi, anh cần phải xin nghỉ về đăng ký với em!”. Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.
Diệp Kiều cảm thấy ngọt ngào trong lòng, anh vẫn nhớ.
Sau khi chương trình “Tôi điên cuồng vì ca hát” chọn ra được top 5, để quảng bá mà tổ chương trình tổ chức không ít hoạt động bỏ phiếu, trong đó, trường đại học là địa điểm quảng bá quan trọng. Trong top 5, mức độ nổi tiếng của Bờm Sư Tử Tiện Tiện là cao nhất, đến mỗi một trường đại học là anh ta đều bị người hâm mộ vây quanh.
Ngoài ra, Diệp Kiều cũng giúp quảng bá giúp anh ta nhiều lần, nhận không ít hoạt động.
Cô vốn dĩ đã rất bận rộn, bây giờ mỗi ngày giống như con quay vậy!
Trận chung kết được tổ chức tại sân vận động công nhân, cho dù bị Tiểu Đào chấm điểm thấp, nhưng số 12 Tô Mục vẫn đoạt được giải quán quân!
Bờm Sư Tử Tiện Tiện cầm cúp bước từ trên sân khấu xuống, kích động ôm lấy Diệp Kiều, cảnh tượng đó vừa vặn đã bị nhiếp ảnh gia nằm vùng của Cố Tuyết Yến chụp lại…
“Yến Tử, con lấy đâu ra những tấm hình này?”. Lúc nhìn thấy ảnh Diệp Kiều và Tôn Kiếm ôm nhau, tuy tin tưởng Diệp Kiều, nhưng bà Đỗ vẫn phát cáu.
“Mẹ nuôi! Mẹ đừng nóng giận! Những tấm hình này là do một người bạn phóng viên trong mảng giải trí ở tòa soạn cho con. Ban đầu bọn họ muốn tung gièm pha của chị dâu và Tô Mục ra ngoài, nhưng đã bị con ém xuống!”. Cố Tuyết Yến nói láo.
Cô ta chỉ tự biên tự diễn mà thôi.
“Yến Tử, con đúng là hiểu chuyện! Mẹ cũng biết, Kiều Kiều sẽ không có gì với thằng nhóc đó đâu!”. Bà Đỗ cười nói.