“Mẹ nuôi! Ba con ngại trở mặt với bà, vậy người ác để con làm đi!” Cố Tuyết Yến cười nói, cô ta đi giày da cao gót, di chuyển liên tục trong phòng làm việc.
Cô ta có mái tóc dài, thường thường đắc ý liếc nhìn Diệp Kiều, cảm giác về sự ưu việt mười phần.
“Yến Tử! Cô có ý gì?!” Bà Đỗ trầm mặt nói.
“Mẹ nuôi! Lần này ba nuôi con rút đầu tư, là vì con! Ý là, nếu mẹ muốn tiếp tục được bên con trợ giúp tài chính, vậy để anh Bắc Kiêu cưới con!” Cố Tuyết Yến nhìn bà Đỗ, lớn tiếng nói.
Đệt!
Diệp Kiều nói tục trong lòng!
Còn bà Đỗ thì ngẩn cả người, là bị kinh sợ, Cố Tuyết Yến này sao không biết xấu hổ như vậy?!
Còn dám đưa ra điều kiện khiến người ta ghê tởm như thế!
Diệp Kiều đứng ở một bên, cũng không lên tiếng.
“Cố Tuyết Yến! Con trai tôi đã có vị hôn thê!” Bà Đỗ tức giận nói.
Diệp Kiều nghĩ thầm, không phải vị hôn thê, là vợ, vợ hợp pháp!
“Mẹ nuôi, vị hôn thê mà thôi, dù có là vợ, cũng còn có cách ly hôn mà…… Mẹ nuôi, mẹ còn không rõ mẹ đang gặp phải nguy cơ thế nào sao? Không có nhà con đầu tư tài chính, mẹ còn thiếu ngân hàng một đống nợ, hạng mục của mẹ tiếp tục thế nào? Tháng sau, đến kỳ hạn ngân hàng cho vay, sao mẹ đi lấp được cái động lớn đấy được?” Cố Tuyết Yến buồn bã nói.
Sắc mặt bà Đỗ càng ngày càng trầm.
“Mẹ để anh Bắc Kiêu cưới con, thì không giống nữa, hai nhà chúng ta liên hôn, là vô địch thương giới, tài chính công ty mẹ lại được lại được tiếp thêm, về sau mọi người cùng nhau phát tài, không tốt sao? Hơn nữa, con còn coi mẹ như mẹ ruột hiếu thuận nữa!” Cố Tuyết Yến đi đến bên sô pha ngồi xuống, giống như lúc trước thân mật ghé sát vào bà Đỗ, nói ngọt.
Còn bà Đỗ chán ghét dịch người đi.
Bà trừng Cố Tuyết Yến, “Đây còn là Yến Tử mà tôi quen ư? A? Cố Trưởng Phóng, anh thật sự muốn để con gái anh tùy hứng như thế?! Anh là nhà xí nghiệp cơ mà! Nhà xí nghiệp ưu tú!”
Nói rồi, bà đứng lên, trừng Cố Trưởng Phóng, tức giận nói.
“Hai người làm như vậy, Điền Tố Chi bà ấy có biết không?!” Bà Đỗ lại nói, tối hôm qua bà đã liên lạc với Điền Tố Chi, mẹ Cố Tuyết Yến, khuê mật thân thiết nửa đời với bà, nhưng bà không liên lạc được!
“Mẹ con đương nhiên biết! Mẹ nuôi, để con làm con dâu của mẹ làm mẹ oan ức, hay mẹ định làm thế nào? Trước kia mẹ mạnh tay muốn gả con cho anh Bắc Kiêu mà! Hiện tại, chúng con chỉ cho mẹ một cơ hội như vậy thôi! Miễn cho anh Bắc Kiêu chống đối mẹ!” Cố Tuyết Yến vô cùng không biết xấu hổ nói.
“Tôi khinh! Cố Tuyết Yến, bây giờ sao cô không biết xấu hổ như thế?! Loại lời này không biết thẹn này cô dám nói ra?! Còn nữa, cô đã quên gièm pha lúc trước cô làm hồ ly tinh, phá hỏng gia đình người ta rồi à?! Cái giày rách như cô, hiện tại còn nhớ thương con trai bảo bối của tôi?! Cô có biết xấu hổ hay không?! Bây giờ cô còn không xứng xách giày cho con trai tôi!” Bà Đỗ cũng là người có tính tình nóng nảy, sống nhiều năm như vậy, bà còn chưa gặp được người uy hiếp bà thế này!
Còn Diệp Kiều vẫn như cũ rất trầm ổn, bình tĩnhđứng ở một bên, nghĩ đối sách.
“Cháu bị oan! Bị Diệp Kiều làm hại! Đều là con dâu tốt của mẹ làm chuyện tốt! Cô ta chỉ là một đứa con gái hoang từ nông thôn đến, có tư cách gì gả cho anh Bắc Kiêu, còn là đứa con gái riêng!” Cố Tuyết Yến cũng nóng nảy, tức giận đến đỏ mặt tía tai.
“Cô nói ai là đứa con gái hoang?! Tôi nói cho cô hay, dù lần này Đỗ Dĩnh tôi không chịu nổi, cũng sẽ không để con hồ ly tinh cô làm con dâu!” Bà Đỗ tiếp tục mạnh mẽ nói, “Kiều Kiều, chúng ta đi!”