Trong đại sảnh hội nghị khách sạn lớn Tụy Cung, các phóng viên nhà truyền thông lớn, nhiếp ảnh gia tề tụ một đường, tất cả đã chuẩn bị ổn thoả, chỉ chờ cuộc họp báo mở màn.
“Cô Cố này, không phải là người lúc trước cùng nhà âm nhạc Tiểu Đào làm ầm ĩ ra tai tiếng kia sao? Sao bây giờ lại gả cho Lục gia? Lục gia đại môn đại hộ, chịu thu cô ta à?”
“Nghe nói lần này, đường tài chính của công ty phu nhân Lục gia bị chặt đứt, không thể không liên hôn cùng nhà họ Cố!”
“Cũng có tin nói là nhà họ Cố buộc Lục phu nhân!”
“Nhưng Lục thiếu đã đính hôn với cô cả nhà họ Diệp rồi! Cô Cố này không ngại sao?”
Phóng viên truyền thông đang nhỏ giọng thảo luận.
10 giờ sang, Cố Tuyết Yến trang điểm như tham gia tuyển sắc đẹp, mặt mày hớn hở lên sân khấu.
Cô ta nhiệt tình chào hỏi cùng truyền thông hiện trường.
Theo sau, vợ chồng Cố Trưởng Phóng cũng tới hiện trường, còn bà Đỗ lên sân khấu cuối cùng, mặt bà mang theo nụ cười mỉm, hào phóng ưu nhã, chỉ là khi Cố Tuyết Yến muốn chụp ảnh chung với bà, bà tránh đi.
Bên ngoài phòng họp, một người đàn ông đầy sát khí vừa muốn đẩy cửa đi vào, cánh tay đã bị một bàn tay trắng bắt được.
“Anh Kiêu!”
Tiếng nha đầu truyền đến, Lục Bắc Kiêu một thân sát khí xoay người, cúi đầu, đã thấy bảo bối của anh ngửa đầu, vẻ mặt mỉm cười nhìn anh.
Cô rõ ràng lại gầy đi rồi!
Cánh tay rắc chắc của Lục Bắc Kiêu trực tiếp vòng qua eo cô, “Bảo bối, anh sẽ đi vào, chỉnh chết họ Cố kia!”
Diệp Kiều ghé vào ngực anh, ôm lấy anh.
“Để anh cưới cô ta? Giết anh còn hơn!” Lục Bắc Kiêu trào phúng nói.
“Anh Kiêu, anh muốn cưới cũng không cưới được đâu, anh đã là chồng em rồi mà!” Diệp Kiều cười nói, hút thật sâu hơi thở trên người anh.
“Cảm ơn các bạn truyền thông, từ trong việc bận rộn rút ra thời gian tới tham gia cuộc họp báo lần này!” Cuộc họp báo bắt đầu, Cố Tuyết Yến cười nói với microphone, khóe miệng cô ta vẫn luôn đắc ý cong lên.
“Cuộc họp báo lần này, chủ yếu là muốn tuyên bố với mọi người, nhà họ Cố chúng tôi và Lục gia liên hôn công việc! Để đạt thành hai nhà trường kỳ hợp tác, bản nhân tôi, Cố Tuyết Yến, sẽ kết hôn cùng con trai độc nhất Lục Bắc Kiêu tiên sinh của bà Đỗ! Hôn kỳ tạm thời chưa định, chờ định ra, sẽ mở cuộc họp báo lần nữa!” Cố Tuyết Yến tiếp tục nói với microphone.
Đúng lúc này, cửa đại sảnh hội nghị bị ai đó đẩy ra.
Người đàn ông lạnh lùng ôm lấy cô gái mặc váy bạc màu trắng tiến vào.
“Là Lục thiếu!”
“Đó là cô cả Diệp!”
Thế này có trò hay nhìn rồi!
Khi nhìn thấy Lục Bắc Kiêu ôm lấy Diệp Kiều tiến vào, Cố Tuyết Yến sửng sốt, nhưng cô ta sợ cái gì?! Cô ta không tin, Lục Bắc Kiêu muốn Diệp Kiều chứ không chịu muốn kho bạc cô ta cứu mẹ anh!
“Cô Cố này, cô nói, tôi muốn kết hôn với cô ư?” Lục Bắc Kiêu nâng giọng hỏi, khóe miệng trào phúng cong lên.
Cố Tuyết Yến nhìn anh, vẫn có chút sợ, cô ta bình tĩnh thanh giọng, “Anh Bắc Kiêu, mẹ nuôi đã đồng ý rồi…… Lúc trước anh vẫn luôn ở bộ đội, em còn chưa kịp nói cho anh!”
Lục Bắc Kiêu móc ra hai cuốn sổ hồng từ túi quần, ném lên trên bàn!
“Cô Cố, xin lỗi, tôi đã có vợ rồi!”
Toàn trường ồ lên.
Nhà gái nói phải gả cho nhà trai, mà người nhà trai đã có vợ!
Thế này là thế nào?!
Nhiếp ảnh gia tại hiện trường sôi nổi chụp ảnh Cố Tuyết Yến, cũng chụp hai cuốn sổ chứng nhận kết hôn.
Anh ấy, bọn họ kết hôn khi nào?! Tại sao cô ta không biết?! Cố Tuyết Yến há hốc mồm! Vợ chồng Cố Trưởng Phóng cũng khiếp sợ!
“Anh, anh, hai người……” Cố Tuyết Yến nói không nên lời.
“Chẳng lẽ cô Cố làm kẻ thứ ba đến nghiện, muốn chồng tôi ly hôn, cưới cô à?” Lúc này, Diệp Kiều bổ thêm một đao, trào phúng nói với Cố Tuyết Yến.