Đây không phải là Eorge tên sinh tổng giám đốc công ty đầu tư mạo hiểm trứ danh Hoa Nguyên sao?!
Eorge là tên tiếng Anh của ông ấy, ông ấy là hoa kiều, tên tiếng Trung là Kiều Phác, Phác trong Phác Ngọc*!
Phóng viên Dương lập tức bảo nhiếp ảnh gia bắt lại hình ảnh của ông Kiều!
Đây chính là đại thần trong giới đầu tư mạo hiểm! Đúng là không uổng công đến hội nghị lần này mà!
Mà Cố Tuyết Yến lại có mắt như mù, còn vô cùng kiêu ngạo, “Ông là ai?! Ở đây không có chuyện của ông!” Cô ta cất tiếng quát.
Diệp Kiều không nói gì, chỉ im lặng mà nhìn Cố Tuyết Yến đang tự tìm đường chết!
Cố Trưởng Phóng cũng ngây người ra, người mới đến kia, trông có vẻ không chút tầm thường, chẳng lẽ, là tới giúp Diệp Kiều hay sao?
Bà Đỗ cũng không nói tiếng nào.
“Vị này chính là tổng giám đốc của quỹ Hoa Nguyên, ông Eorge!” Người đàn ông trẻ tuổi mang dáng vẻ của tinh anh trong giới thương nghiệp, lạnh lùng mà cất tiếng nói.
Anh ta vừa dứt lời, mấy phóng viên tài chính kinh tế lập tức cùng hít một hơi thật sâu, trông như vô cùng kinh ngạc!
Đại thần đó!
Có thể tận mắt nhìn thấy đại thần của giới đầu tư mạo hiểm, đây đúng thật là vinh hạnh cho phóng viên tài chính kinh tế bọn họ mà, đương nhiên, nếu như có được một bài phỏng vấn riêng cho ông ấy, vậy đúng là phúc đức ba đời!
Cố Trưởng Phóng cũng bị sốc luôn!
Bà Đỗ cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi! Sao bà ta lại không biết quỹ Hoa Nguyên được?!
Chẳng lẽ, đây chính là nhà đầu tư mà Kiều Kiều nói là đã tìm được trong điện thoại hay sao?!
Một cô nhóc như con bé sao có thể đả động được một nhân vật lớn đến như vậy?!
Cố Tuyết Yến nhìn thấy mấy phóng viên kia đều vỗ tay, cô ta vẫn còn chưa hiểu chuyện gì, “Quỹ Nguyên Hoa là cái gì, công ty vớ vẩn ở đâu chui ra vậy! Diệp Kiều, không phải bọn họ chính là viện binh mà cô tìm tới đó chứ?”
Cô ta vừa dứt lời, toàn bộ phóng viên đều muốn bay vào mà đánh cô ta một trận!
Thật đúng là cmn ngu mà!
“Đúng đó! Thế nào, cô không tin sao?” Diệp Kiều cũng cất tiếng hỏi lại.
Cố Tuyết Yến vẫn giữ nguyên vẻ mặt khinh thường, “Viện binh, bọn họ có thể đầu tư vào cho các người được mấy triệu tệ? Chút tiền đó, cũng không đủ cho bà Đỗ trả tiền nợ ngân hàng nữa! Diệp Kiều, cô tỉnh táo lại đi, người có thể giúp đỡ các người khắc phục được khó khăn, còn chưa ra đời nữa đâu!”
“Thưa cô, hạng mục đầu tư mà quỹ Hoa Nguyên chúng tôi tham gia vào, rót vốn kim ngạch, đều tính từ đơn vị trăm triệu! Lần này, chúng tôi dự định trước hết sẽ rót vốn vào hạng mục công trình của bà Đỗ Dĩnh 1 tỷ 500 triệu!” Một người đàn ông khác cũng mang theo dáng vẻ của tinh anh giới thương nghiệp cũng lên tiếng, gương mặt vẫn vô cảm.
1 tỷ 500 triệu tệ……….!
Cả hiện trường cùng ồ lên một tiếng!
Bà Đỗ lại được một phen khiếp sợ.
Mà Cố Trưởng Phóng đã đổ mồ hôi lạnh khắp người, trong đầu chỉ còn lại hai chữ “Tiêu rồi”!
“1 tỷ 500 triệu tệ! Ha ha, vậy thì tôi là hai trăm triệu đây! Nói khoác thì ai chẳng biết chứ?!” Cố Tuyết Yến vẫn không tin, tiếp tục giữ vững dáng vẻ ngu ngốc không biết gì, mỉa mai mà nói.
“Cô Cố! Mông cô thu lại sự thiếu hiểu biết của mình!” Phóng viên Dương kia thật sự không nhịn được nữa, đứng lên nói với Cố Tuyết Yến, “Đừng nói là 1 tỷ 500 triệu, cho dù là 1 tỷ 500 triệu, hay là 15 tỷ, thì đó cũng không phải là lời nói đùa của ông Kiều!”
Sao, sao lại có thể như vậy được?!
Nghe thấy chính tác giả có kinh nghiệm nhất ngành kinh tế tài chính nói như thế, đầu của Cố Tuyết Yến giống như bị người ta giáng một gậy vậy!
Lúc này, Cố Trưởng Phóng cũng đi tới bên cạnh cô ta, kéo cô ta lại, “Yến tử, đây đều là sự thật! Không được vô lễ! Lời bọn họ nói đều là sự thật!”
Đều là sự thật……….!
Cố Tuyết Yến ngây ngẩn của người, suýt chút đã ngã xuống đất, nói như vậy, Lục gia không cần cưới cô ta, cũng có thể vượt qua được cửa ải khó khăn lần này?!
“Diệp Kiều, cô đúng thật là thủ đoạn cao minh nha, là bồi rượu, hay là bồi ngủ vậy, làm sao mà cô có thể với tới một người giàu có đến như thế……….” Cố Tuyết Yến vô cùng tức giận mà cất tiếng châm chọc Diệp Kiều, “Thưa ông, tôi không phải là có ý muốn hạ nhục ngài, nhưng mà Diệp Kiều này, ngài đừng để trúng kế của cô ta!”
Cuối cùng, Lục Bắc Kiêu cũng không nhịn được nữa, hai tay nắm chặt lại, Diệp Kiều lập tức vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh mà trấn an.
“Cô biết, bọn họ có quan hệ gì sao?!” Lúc này, một âm thanh già nua bỗng vang lên.
Mọi người chỉ nhìn thấy một bà cụ mang mái tóc hoa râm, dáng người cao gầy, nhưng phong cách ăn mặc lại vô cùng hoài cổ, bà cụ còn đang được một người con trai dìu tay bước vào!