“Quan hệ của bọn họ cũng không phải kiểu xấu xa như cô đã nghĩ! Hai người họ là cậu cháu ruột!” Tuy trông bà cụ khá gầy yếu, nhưng tinh thần minh mẫn, vô cùng khí thế mà nói.
Ánh mắt bà cực kỳ chán ghét mà nhìn vào lớp trang điểm quyến rũ xinh đẹp của Cố Tuyết Yến!
Quan hệ cậu cháu!
!!!
Những câu nói của bà cụ, đã như một cái tát vào những tư tưởng xấu xa của Cố Tuyết Yến! Sắc mặt cô ta lúc đỏ lúc trắng, đứng y nguyên tại chỗ, giống như là miếng hoá thạch vậy.
Mọi người lập tức cất tiếng kinh hô.
Nói cách khác, Diệp Kiều chính là cháu ngoại của ông Kiều!
Ngay cả bà Đỗ cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi! Lúc trước bà ta chỉ biết, mẹ ruột của Diệp Kiều vào chính ngày cô ra đời đã vì khó sinh mà mất, mấy năm nay, người nhà của mẹ ruột Diệp Kiều cũng không đi tìm cô.
Mà sắc mặt của vợ chồng Cố Trưởng Phóng cũng trắng bệch cả ra.
Khoé môi Diệp Kiều cong lên, cô dắt tay Lục Bắc Kiêu, đi tới bên cạnh bà cụ Kiều, mỉm cười mà gọi: “Bà ngoại!”
Bà cụ cũng mỉm cười, nắm chặt lấy bàn tay của Diệp Kiều, bà ngẩng đầu lên, nhìn đến dáng người cao lớn đứng bên cạnh cô, là một người đàn ông trẻ tổi vô cùng khí khái, vẻ ngoài anh tuấn, “Người là chắc là A Kiêu rồi! Quả đúng là tuấn tú lịch sự!”
“Ừm! Anh Kiêu! Đây là bà ngoại em!” Diệp Kiều ngẩng đầu lên, ngọt ngào mà nói với anh.
“Bà ngoại Cháu chào bà!” Lục Bắc Kiêu thấp giọng nói, trên gương mặt còn mang theo nụ cười. Từ trước đó, ở bên ngoài anh đã nghe Diệp Kiều nói rồi.
“Được! Được!” Bà cụ gật đầu, hớn hở vui mừng mà nói, “Lát nữa chúng ta sẽ tâm sự với nhau tiếp.”
Bà cụ xoay người lại, nắm chặt lấy bàn tay của Diệp kiều, mặt hướng về phóng viên ở hiện trường, mà Kiều Phác cũng đi tới bên cạnh cô. Giờ đây bọn họ đã trở thành tiêu điểm của hiện trường, các nhiếp ảnh gia không ngừng đưa camera về phía bọn họ rồi ấn xuống màn trập!
“Kính thưa mọi người, tôi là chủ tịch của quỹ Hoa Nguyên, Tiêu Cẩn Mân.” Bà cụ nhìn vào những phó viên ở hiện trường mà cất tiếng nói, trên gương mặt vẫn giữ nguyên nụ cười thanh lịch.
Cả hiện trường lập tức vang lên một tràng pháo tay.
Bà cụ này mới đúng thật là người cầm quyền thật sự của quỹ Hoa Nguyên nha!
“Cảm ơn, cảm ơn mọi người!” Bà cụ gật đầu, vừa nho nhã lại lễ phép mà đáp lại thành ý của mọi người, tuy rằng nhà bọn họ là một kiểu cường hào, nhưng bà cụ vẫn rất chu toàn về lễ nghĩa mọi mặt.
Bọn họ không giống như những nhà giàu mới nổi khác, kiêu căng ngạo mạn, để con mắt trên đỉnh đầu!
“Hôm nay, nhân cơ hội này, tôi muốn thông báo cho mọi người một tin vui, cô gái đứng bên cạnh tôi là Diệp Kiều, chính là cô cháu gái đã bị thất lạc nhiều năm của tôi!” Bà cụ nắm lấy bàn tay của Diệp Kiều, hai tay còn hơi run, giọng của bà cũng bởi vì có phần kích động nên có phần hơi chói tai.
Lời nói của bà cụ vừa dứt, cả khán phòng lại nghênh đón một tràng pháo tay nữa.
Mà hai vợ chồng Cố Trường Phóng kia cũng đã toát hết mồ hôi lạnh, Cố Tuyết Yến cũng phục hồi lại tinh thần, trong lòng cũng vô cùng hoảng loạn.
Diệp Kiều đó, không phải là đồ nhà quê đến từ vùng nông thôn hay sao!? Thế nào mà lại có thể trở mình biến thành cháu ngoại nhà cường hào rồi!
Bà cụ xoay người lại, liền bắt gặp được Cố Tuyết Yến, “Vừa rồi, bà cụ tôi vừa tận mắt nhìn thấy cả quá trình cháu ngoại của mình bị người ta châm chọc, khi dễ! Cô Cố, cô có ngọn núi vàng của cha cô chống lưng là không sai, nhưng mà, cháu ngoại Diệp Kiều của tôi, cũng có mỏ vàng của Kiều gia chống lưng!”
Bà cụ không chút khách sáo này mà trách ngược lại Cố Tuyết Yến.
Tập đoàn Trưởng Phóng cùng quỹ Hoa Nguyên còn không phải là núi vàng cùng mỏ vàng sao?! Núi vàng thì có thể dùng hết, nhưng mỏ vàng thì biết bao giờ có thể dùng xong! Huống chi, Cố Trưởng Phóng này cũng chưa chắc là có được núi vàng thật?! Bất quá cũng chỉ là do sự kiêu ngạo cuồng vọng của Cố Tuyết Yến tưởng tượng ra mà thôi!
Tất cả phóng viên có mặt tại hiện trường thật thấy vui sướng khi có người gặp hoạ, Cố Tuyết Yến này mới vừa rồi còn kiêu ngạo, đắc ý thế nào, thì bây giờ lại mất mặt cùng khó coi bấy nhiêu!
“Bà Tiêu, thực xin lỗi, con gái nhà tôi tuỳ hứng nói bậy, lại vô tri ngạo mạn, mấy lời vừa rồi, bà………” Cố Trưởng Phóng mang thân phận con cháu đi đến trước mặt của bà cụ, cúi đầu khom lưng muốn nói xin lỗi, nhưng lại bị bà cụ cất tiếng cắt ngang.
“Lời đã nói ra, nhưng bát nước đổ đi, không thể thu lại được!” Bà cụ vô cùng khí phách mà nói.