Bà cụ vừa dứt lời, mồ hôi lạnh của Cố Trưởng Phóng càng tuôn ra như suối, ông ta làm bậy rồi!
“Cháu ngoại Diệp Kiều của tôi, tuy rằng từ khi mới sinh, đã không có mẹ, nhưng con bé cũng không phải là con nhỏ quê mùa! Cũng không phải là người không có đạo đức cùng thiếu hiểu biết như cô có thể chỉ trỏ vào! Cô càng không xứng để có thể so sánh với con bé!” Bà cụ tiếp tục nổi giận mà nói với Cố Tuyết Yến.
Khuôn ngực Cố Tuyết Yến liên tục nhấp nhô, lúc trước, cô ta luôn kiêu ngạo mà cho rằng, cho dù Diệp Kiều có là người của Diệp gia, nhưng cũng chỉ là con chim sẻ bay lên thành phượng hoàng!
Cô ta hận, cô ta không chấp nhận! Cô ta chửi bới cô, mỉa mai cô! Kết quả, cô vốn chính là phượng hoàng!
Cố Tuyết Yến nhìn bà cụ đứng bên cạnh Diệp Kiều, lúc này cô ta mới kịp nhận ra, ngày hôm nay cô ta đã mắc bẫy rồi!
Diệp Kiều cố ý làm như vậy, cô đoán được sau khi bà Đỗ đồng ý với điều kiện của bọn họ, thì Cố Tuyết Yến sẽ chơi chiêu như thế, cô chính là muốn để cho cô ta phải xấu mặt trước truyền thông, công khai chuyện bê bối của cô ta cùng Cố gia ra trước công chúng!
Để rồi tát một cái thật mạnh vào mặt của bọn họ!
Cô làm như vậy là để cho Cố Tuyết Yến biết, Diệp Kiều cô không phải là người dễ bắt nạt!
Làm cho vợ chồng Cố Trưởng Phóng thấy nếu biết trước từ đầu thì sẽ không làm như vậy, cảm thấy hối hận vì đã sinh ra đứa con gái bại gia như Cố Tuyết Yến!
“Tập đoàn Trưởng Phóng các người lấy chuyện rút vốn đầu tư để uy hiếp nhà chồng của cháu ngoại tôi phải liên hôn với các người, chuyện này, các người hối hận cũng đã muộn rồi! Diệp Kiều, cháu còn muốn hợp tác với tập đoàn Trưởng Phóng nữa sao?” Bà cụ vô cùng cưng chiều mà nhìn sang Diệp Kiều, hỏi cô.
Diệp Kiều mỉm cười, “Bà ngoại, chuyện này, con phải hỏi lại mẹ chồng con, xem ý kiến của bà Đỗ!”
Nói rồi, cô đi đến bên cạnh bà Đỗ, Bà Đỗ đứng lên từ lúc nào, Diệp kiều nắm tay bà ta, đi về phía bà ngoại, trong lòng bà Đỗ cũng vô cùng cảm động, đứa con dâu này, quá hiểu chuyện rồi, trước mặt người nhà mẹ đẻ cũng không quên cho người nhà chồng chút mặt mũi.
“Mẹ chồng, mẹ nói xem, mẹ có đồng ý tiếp tục hợp tác với tập đoàn Trưởng Phóng không?” Diệp Kiều cất tiếng hỏi.
“Một đối tác không chút đạo đức kinh doanh cùng giới hạn như vậy, mẹ đương nhiên sẽ không chấp nhận tiếp tục hợp tác với bọn họ nữa! Cũng hy vọng các tập đoàn khác có thể đề cao cảnh giác, đừng bước vào vết xe đổ của tôi!” Bà Đỗ chắc chắn như đinh đóng cột mà nói.
“Được! Cố tổng, sau này, ông không còn là đối tác của chúng tôi nữa, cổ phần mà trước kia ông góp vào, chúng tôi sẽ dựa theo hợp đồng mà trả lại cho ông! Ông đã bị đuổi ra rồi!” Diệp Kiều bá đạo mà nói, trong lòng cũng vô cùng đắc ý, Cố Trưởng Phóng này, đúng thật là không làm thì sẽ không ngã, nếu như ông ta không làm, vậy thì tương lai mấy năm sau, sẽ có được món quà hồi đáp là đống lợi nhuận kếch xù từ hạng mục này, làm cho ông ta có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận!
Cố Trưởng Phóng nhìn Diệp Kiều, trong đầu chỉ còn lại vỏn vẹn bốn chữ “Biết vậy chẳng làm”!
“Đúng rồi, bà Đỗ, lần này Kiều gia chúng tôi không phải là muốn rót vốn cho công ty của bà!” Bà cụ nở nụ cười mà nói, câu nói vừa dứt, Cố Tuyết Yến lập tức kích động.
Ý của bà cụ là, sẽ không đầu tư cho Đỗ Dĩnh?!
“Phần vốn đầu tư này, là bà già tôi làm của hồi môn tặng cho đứa cháu ngoại bảo bối của tôi! Kiều giua chúng tôi không góp cổ phần vào trong hạng mục của bà!” Bà cụ kiều cất tiếng nói, vừa dứt lời, lại một lần nữa làm cho mọi người phải kinh ngạc, mà Cố Tuyết Yến mới vừa rồi còn cảm thấy kích động kia, bây giờ lại như bị giáng một cái tát!
Bà cụ này lại cho Diệp Kiều 1 tỷ 500 triệu làm của hồi môn!
Cố Tuyết Yến thật sự đã ghen tị đến mức phát điên rồi!
Diệp Kiều cũng không ngờ, bà ngoại sẽ làm như vậy, từ đó có thể thấy được, bà cụ thương yêu cô đến mức mào.
Đêm đó, sau khi mọi người nhận lại nhau tại nhà cũ của Kiều gia ở Thanh Thành, bà cụ đã ôm lấy cô khóc lớn một hồi lâu, rồi thức đến tận đêm khuya, để kể cho cô nghe về chuyện của mẹ đẻ Kiều Nghệ của cô.
“Bà ngoại, món quà này quý quá rồi! Bà chịu đầu tư cho chúng cháu đã là sự giúp đỡ lớn nhất rồi……….” Diệp Kiều nhỏ giọng nói bên tai bà cụ.
“Bé ngoan, nghe lời ngoại đi!” Bà cụ thấp giọng nói, sau đó bà nhìn về phía Cố Tuyết Yến, “Cô Cố, bây giờ tôi cho cô một cơ hội để nói xin lỗi với cháu gái của tôi!”