Lý bạch liên này thật sự bị ông Tiền lừa rồi sao?
Thật là ngu ngốc mà, người như ông Tiền mà sẽ vì cô ta mà ly hôn với vợ cả sao? Ông ta cũng không ngốc đâu!
“Bà, hai người! Hai người cấu kết với nhau chỉnh tôi! Ông Tiền! Trong bụng tôi còn đang mang thai con của ông đó!” Lý Vạn thở gấp, cũng không màng tới trong hiện trường có không ít phóng viên cùng ông trùm thương giới mà lớn tiếng nói, một tay ôm lấy bụng.
Lúc này, hầu như tất cả mọi người đều bật cười.
Bởi vì, Tiền tổng kia đã là một ông già 55 tuổi đó!
Tuy rằng chỉ cần chất lượng tinh trùng tốt, vậy thì mang thai cũng không là vấn đề, nhưng mà, xác suất này thật sự làm cho càng nhiều người cất tiếng cười nhạo Lý Vận hơn, một cô gái hai mươi tuổi cùng một ông già đã ngoài năm mươi tuổi.
“Cô Lý! Cô chỉ là một nhân viên trong công ty của tôi thôi! Tôi không có bất cứ quan hệ không chính đáng nào với cô cả! Cô không cần phải ở đây nói hươu nói vượn, phỉ báng danh dự của tôi!” Tiền tổng xụ mặt xuống, lạnh lùng mà nói với Lý Vận.
Bắt đầu từ nửa năm trước, sau khi biết được vụ bê bối của cô ta cùng Thẩm Hi Xuyên, ông ta đã muốn đá cô ta rồi.
Ngại một chỗ là cô ta đã nắm được điểm yếu của ông ta!
Suốt nửa năm này, ông vừa dối vừa gạt, ổn định được cô ta, rồi lấy lại được điểm yếu kia, như vậy, cuối cùng ông ta cũng có thể đá cô ta đi!
Cho dù Lý Vận có tâm cơ đến mức nào, thì cũng không thể đấu lại vợ chồng Tiền tổng đa mưu túc trí, hơn phân nửa đời người đã lăn lê bò lết trên chiến trường thương trường!
“Ông, ông Tiền không tin tôi đúng không?! Tôi có kết quả khám thai ở đây?!” Lý Vân tức giận mà nói.
“Ai mà biết được đứa con mà cô Lý đang mang là của ai, rồi lại tới đây giá hoạ cho ông xã của tôi!” Bà Liêu cất giọng châm biếm, ngược lại còn nở nụ cười mà nhìn về phía phóng viên, “Để cho mọi người phải cười chê rồi! Vợ chồng chúng tôi cùng nhân đây mà nói rõ, bất luận là trước kia hay là sau này, phàm là những việc cô Lý Vận này dùng danh nghĩa của tập đoàn Càn Giang chúng tôi mà gây nên, thì đều là giả danh lừa bịp! Không liên quan gì đến bọn tôi! Mong mọi người hãy đề cao cảnh giác!”
Gương mặt của bà Liêu vẫn giữ nguyên nụ cười nho nhã, kéo tay ông Tiền cùng đi đến trước mặt bà ngoại cùng bà Đỗ, thành tâm mà xin lỗi hai người họ, sợ rằng công ty của bọn họ bởi vì Lý Vận mà bị liên lụy.
“Ông, hai người.” Lý Vận tức đến mức thở gấp, mà hai vợ chồng ông Tiền kia đã đi ra khỏi phòng họp.
“Lý Vận! Không không được đi! Chuyện rút vốn đầu tư, cô còn chưa nói rõ ràng nữa đâu! Chính là do cô đã bức ép nhà chúng tôi làm như vậy! Chuyện này không liên quan gì đến bọn tôi hết cả!” Thấy Lý Vận cũng muốn lao đi, Cố Tuyết Yến liền bước lên, một tay giữ chặt cô ta lại, tức giận mà nói.
Lý Vân đang ngay lúc nổi nóng, thật sự rất muốn giết chết Cố Tuyết Yến, cô ta nhìn về phía Lục Bắc Kiêu đang ngồi bên Diệp Kiều, “Diệp Kiều! Cô đừng tin cô ta nói nhăng nói cuội! Chính là Cố Tuyết Yến đó, cô ta không chiếm được Lục Bắc Kiêu, cô ta liền bảo cha cô ta rút vốn đầu tư, bước Lục gia phải cưới cô ta! Chuyện này, chỉ là tôi gạt bọn họ mà thôi!”
“Lý Vận! Cô đi chết đi cho tôi!” Cố Tuyết Yến điên cuồng mà hét lên, dùng sức mà đẩy Lý Vận xuống, Lý Vận mang giày cao gót, dưới chân cũng không vững, sau khi lùi lại mấy bước, liền nặng nề mà té lăn quay trên mặt đất.
Cố Tuyết Yến đang lúc tức hộc máu còn muốn tiến lên đá mấy cái, nhưng lại bị Cố Trưởng Phóng giữ lại, lúc này, bàn tay lực điền liền giáng xuống một cái tát, đáp thẳng ngay trên má của Cố Tuyết Yến!
Theo sau đó, hai vợ chồng Cố Trưởng Phóng liền đi đến trước mặt bà Đỗ cũng bà cụ
“Đỗ Dĩnh, xem như nể tình hai chúng ta đã làm bạn thân với nhau suốt nửa đời người, cậu xin cậu hãy tha thứ cho bọn tôi đi!” Điền Tố Chi khóc lóc mà nói.
Ha ha.
Bà Đỗ chỉ cảm thấy rất buồn cười, mấy hôm trước bà còn cùng bà ta niệm tình cũ, xin bà ta nói với Cố Trưởng Phóng đừng làm như vậy, nhưng bà ta đã làm gì?!
“Điền Tố Chi! Sau này bà đừng nói với tôi hai từ bạn thân này nữa, tôi thấy kinh tởm lắm! Chuyện này, tha thứ hay không tha thứ, vậy thì tôi phải hỏi lại con trai cùng con dâu của tôi rồi!” Bà Đỗ không chút mềm lòng nào, trên thực tế, một người mạnh mẽ như bà, còn chưa phát tiết hết một bụng lửa giận ra nữa đâu!