Đợt khủng hoảng này, thật sự đã làm cho mẹ chồng nàng dâu các cô cực khổ nhiều rồi, đặc biệt là Diệp Kiều, cả tháng nay, cô chạy ngược chạy xuôi, đi tìm nhà đầu tư cho bà ta, đến cả kỳ thi cuối kỳ cô cũng không thể thi tốt!
Nhớ tới chuyện Cố gia lấy việc rút vốn đầu tư ra để uy hiếp, ép buộc bọn họ phải cưới Cố Tuyết Yến, bà ta liền tức anh ách cả một bụng!
Đỗ Dĩnh bà ta sống hơn nửa đời người, có bao giờ bà ta phải chịu nỗi nhục nhã như thế này chứ?! Cũng có bao giờ Lục gia lại bị người ta bắt nạt đến như vậy?!
“Tha thứ? Xin lỗi, trong từ điển của Lục Bắc Kiêu tôi, chưa từng tồn tại hai chữ này! Cố gia các người trước đó đã bức bách mẹ con tôi cùng bà xã của tôi như thế nào, món nợ này, ông đây sẽ từ từ tính với các người! Họ Cố kia, sau này các người ở thành phố này, tốt nhất là đừng phạm tội gì cả, còn nếu không, các người mà vào được tay tôi, ông đây sẽ chỉnh các người cho đến chết!” Lục Bắc Kiêu hất cằm lên, trừng mắt nhìn xuống Cố Trưởng Phóng đang cúi đầu khom lưng trước mặt anh như bậc con cháu, thấp giọng mà cảnh cáo.
Mồ hôi từ lòng bàn tay Cố Trưởng Phóng tuôn ra như suối.
“Cố tổng, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho ông, nhưng mà, tôi cũng rất biết ơn ông, vì đã nhường lại một khối thịt mỡ lớn như vậy cho một con nhóc như tôi! Sau này, ông cứ ở đó mà trơ mắt nhìn mẹ chồng nàng dâu chúng tôi ngồi vào vị trí phồn hoa nhất thương giới này đi!” Diệp Kiều không chút bực tức, nở nụ cười mà nói.
Nhưng mà, thái độ không chút bực tức của cô như vậy, đối với một nhà kinh doanh như Cố Trưởng Phóng mà nói, thì còn tàn nhẫn hơn cả việc cho ông ta một dao nữa!
“A! Cô Lý!” Đúng lúc này lại có một giọng nói kinh ngạc vang lên.
Ánh mắt của mọi người đều quay đầu nhìn về Lý Vận đang ngã dưới đất, sau đó lại nhìn thấy thân dưới của Lý Vận chảy máu!
Hôm nay cô mặc một chiếc quần màu trắng, cho nên có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Lý Vận như vậy, là sinh non.
Thân là “người từng trải” Diệp Kiều liền ngây người ra.
Mà Lý Vận, đang đưa tay ôm lấy bụng, cô ta nhíu mày lại, cắn răng, trừng mắt mà oán hận Cố Tuyết Yến, “Tôi muốn báo cảnh sát! Thẩm Hi Xuyên, mau giúp tôi báo cảnh sát! Là Cố Tuyết Yến cô ta hại tôi!”
“Diệp Kiều! Là cô đã hại tôi! Đều là tại cô!” Lý Vận căm phẫn mà trừng mắt với Diệp Kiều, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Diệp Kiều tỉnh lại từ trong cơn thất thần, nghe thấy Lý Vận lên án mình, nhớ đến kiếp trước, chính cô ta đã hại mình đến mức sinh non, cảm xúc trong lòng cô vô cùng phức tạp, đến cả đôi bàn tay cũng đang run rẩy, “Lý Vận! Tất cả mọi thứ, đều sẽ có nhân quả luân hồi, đều sẽ có báo ứng!”
Kiếp trước, cô hại tôi sinh con, mất đi Lục Tiểu Cổn, kiếp này, cô lại gặp phải chuyện tương tự như vậy!
Đây là báo ứng!
Không biết là ai đã báo cảnh sát, Cố Tuyết Yến thật sự đã bị cảnh sát mang đi, mà Lý Vận cũng đã được đưa tới bệnh viện, hai vợ chồng Cố Trưởng Phóng thì cứ như làm đám con cháu mà liên tục nhận lỗi với bọn anh, không một ai quan tâm đến bọn họ!
“Bà Lục, em làm sao vậy? Mặt thì trắng bệch, tay lại lạnh như băng!” Mới vừa bước ra khỏi phòng hội nghị, Lục Bắc Kiêu đã phát hiện ra Diệp Kiều có gì đó không đúng lắm, liền dịu dàng cất tiếng hỏi.
“Anh Kiêu, em mệt quá.” Diệp Kiều yếu ớt mà nói, sức nặng của cả người liền đồ dồn lên người anh, ngất vào lồng ngực anh!
“Kiều Kiều làm sao vậy?!” Bà ngoại lo lắng hỏi thăm.
Lúc này, Lục Bắc Kiêu đã bế ngang Diệp Kiều lên, cả người cô còn nhẹ hơn trước một chút!
Anh bế cô lên, chạy nhanh về phía cửa cầu thang.
“Nhất định là Kiều Kiều mệt quá rồi!” Bà Đỗ đau lòng mà nói, suốt cả tháng nay, Diệp Kiều đã phải chịu khổ rồi, người làm mẹ chồng như bà đều nhìn thấy hết, trong lòng cũng rất đau!
“Xin lỗi con Lục Tiểu Cổn.”
“Xin lỗi anh Kiêu.”
Trên giường bệnh, Diệp Kiều còn đang phải truyền nước, vẫn chưa tỉnh lại, nhưng trong miệng vẫn không ngừng lặp lại, chỉ có một mình Lục Bắc Kiêu ngồi canh bên cạnh giường, anh nhíu mày lại, nhìn thấy cô cũng đang nhíu mày như vậy, bất an mà nói mớ.
Ai là Lục Tiểu Cổn?
Tên gì buồn cười thật, đúng là không thể hiểu nổi!