Lại càng không hiểu được, tại sao cô lại muốn nói “Xin lỗi” với anh!
Tuy rằng lúc này cô không được tính là tỉnh táo cho lắm, chỉ là hành vi trong tiềm thức, nhưng theo như tâm lý học, tiềm thức cũng là một bộ phận của ý thức, chỉ là, một phần ý thức đó đã bị chúng ta đè nén hoặc ẩn giấu đi mà thôi!
Anh đã từng được học qua tâm lý học tội phạm.
Diệp Kiều không hề nói mớ, Lục Tiểu Cổn cũng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may là thời gian mà Diệp Kiều ngu ngốc này ở bên cạnh cha không nhiều lắm, nếu không, cô đã lòi đuôi từ lâu rồi!
“Anh Kiêu, em bị bệnh rồi sao?” Lúc Diệp Kiều tỉnh lại, cô còn cảm nhận được bản thân không chút sức lực nào. Hai năm trọng sinh trở lại này, cô vẫn luôn tràn đầy tinh thần, sức khoẻ dồi dào, cũng chưa từng bị bệnh bao giờ!
Lục Bắc Kiêu không nói gì, anh lấy chiếc nhiệt kế dưới nách cô ra, rồi đưa qua cho y tá mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang đứng ở bên cạnh.
“Vẫn còn sốt nhẹ!” Y tá nói.
Y tá đi rồi, Lục Bắc Kiêu lại ngồi xuống mép giường, nhìn thấy bà Lục với gương mặt tái nhợt, sự thương cảm tràn ngập trong ánh mắt anh, “Sốt nhẹ, suy dinh dưỡng, phải truyền dịch dinh dưỡng.” Anh nói.
Người con trai mang gương mặt tuấn lại không chút cảm xúc nào, thậm chí sắc mặt còn hơi tối đi, nhưng trong đôi mắt đen tuyền kia lại tràn ngập sự tiếc thương cùng với áy náy, cho nên Diệp Kiều làm sao có thể để một người kiêu ngạo như anh lại có chịu chút thiệt thòi nào cơ chứ, “Bỏ có một bữa mà thành suy dinh dưỡng luôn rồi? Bệnh viện này khám bệnh kiểu gì vậy?! Người ta chỉ là rất buồn ngủ mà thôi!
Cô cố gắng chống đỡ tinh thần mà nói, vươn người, dùng hết mọi sức lực mới có thể ngồi dậy được, cánh tay mảnh khảnh vươn tới ôm lấy cổ anh, “Anh Kiêu, em bảo đảm với anh, chỉ cần anh ôm em ngủ một giấc, em sẽ lập tức tràn đầy sức sống trở lại! Chúng ta về nhà ngủ một giấc có được không? Ưm, thật sự chỉ là rất mệt thôi, muốn ôm anh đi ngủ.”
Lúc cô nói chuyện, cả người đều mang theo dáng vẻ như sắp ngủ đi mất, giọng điệu tràn đầy vẻ nũng nịu, cọ cọ gương mặt nhỏ lên mặt anh.
Cảm nhận được hơi thở khiến cho người khác cảm thấy yên tâm của anh, cô như có thể thiếp đi trong chốc lát.
“Được rồi! Về nhà ngủ!” Chẳng qua là bà Lục của anh chỉ thấy rất mệt mà thôi!
Cả tháng qua, cô đã phải chịu đủ mọi khổ sở, gồng gánh áp lực, so với đương sự là bà Đỗ kia còn nhiều, còn nặng nề hơn! Mà cô, chỉ căn dặn với mọi người, là không được nói với anh!
Cô vợ nhỏ của anh, sao lại có thể vừa hiểu chuyện, lại chu đáo đến như vậy cơ chứ?!
Suốt cả quãng đường đi, cô đều được anh ôm vào lòng, đến khi trở về được ngôi nhà của bọn họ, vừa mới đặt cô xuống giường, cô đã lên tiếng kháng nghị: “Ưm, anh Kiêu, anh đừng đi.”
Giống như gấu koala không bắt được cành cây, nhỏ giọng kháng nghị một câu.
Anh cũng bị cô chọc cười, “Ngoan nào, cởi đồ ra trước rồi hẵng ngủ, đừng lộn xộn!”
Cô mặc một chiếc váy liền tay bồng kiểu thiếu nữ, nhưng mặc như vậy ngủ thì không thoải mái, vừa nói chuyện, động tác đã vô cùng thành thạo mà cởi váy ra.
Cô nhóc này, rốt cuộc là cô có ăn uống gì không vậy?!
Cặp thỏ trắng nhỏ kia của anh đã gầy đi mất rồi!
Hai mắt người đàn ông rực cháy, trong tay anh còn cấm lấy chiếc áo ngực viền hoa thuần trắng còn kèm theo chút hơi ấm từ cơ thể cô, anh vội ném sang một bên, chỉ sợ rằng bản thân mình cầm lâu hơn chứ nữa, thì con cầm thú sẽ nhảy ra nuốt cô vào bụng!
Trong tủ đồ không có quần áo của cô, cho nên anh đã lấy một chiếc áo sơ mi của mình cho cô mặc, anh nhanh chóng cởi quần áo của mình ra, mới vừa nằm xuống, cô nhóc này đã đè lên, dựa thẳng vào trong thân hình tráng kiện của anh, “Wu, thật là hạnh phúc quá, được ở trong lòng anh Kiêu là hạnh phúc nhất.”
Bàn tay to lớn của anh vỗ nhẹ lên đầu cô, hừm, bị cô đè dưới thân như vậy anh cũng rất hạnh phúc, cảm giác như được lấp đầy từ tận đáy lòng.
Một giấc này, Diệp Kiều ước chừng ngủ được năm tiếng, ngủ từ giữa trưa cho đến chạng vạng, ánh sáng trong phòng đều đã tối đi, cô xốc mi lên, nhìn về khung cảnh bên ngoài cửa sổ chấm đất, cả một mảnh sân đều vàng óng.
Lúc này đây, cô đã không còn cảm giác mất mát, bởi vì, người nào đó còn đang bị cô coi là miếng đệm thịt mà đè lên nữa đó!
“Tỉnh rồi sao?” Anh dịu dàng cất tiếng hỏi.
Diệp Kiều ngẩng đầu lên, mãi tóc xõa tung ra, mấy sợi tóc lướt nhẹ qua mặt anh, trêu ghẹo người ta như lông chin vậy, cảm giác này, đúng thật là muốn lấy mạng người ta mà.