“Sau đó Diệp gia mới tìm được cháu, là ông nội cứ khăng khăng muốn đón cháu lên thành thị. Mọi người cũng biết rồi đó, Diệp gia là một gia tộc có công trong kháng chiến, thật ra ngay từ đầu bọn họ cũng không chịu chấp nhận đứa con riêng là cháu, nhưng là ông nội cứ khăng khăng phải để cháu nhận lại tổ tiên! Vì để giảm bớt gánh nặng cho cha mẹ nuôi ở quê, cháu đành phải tới Diệp gia. Mấy năm nay, cháu và đồng chí Diệp Thắng Huân cơ bản là không có giao tiếp gì, nhưng mà bà vợ kia của ông ta lại luôn bắt nạt cháu……….”
Diệp Kiều cất tiếng giải thích, kế tiếp đó, cô đem hết mọi ân oán với bà Tần, cùng với những chuyện Diệp Thắng Huân đã nói mà nói hết ra, cũng nói luôn hướng đi tiếp theo của Diệp Thắng Huân.
“Bà ngoại, ở Diệp gia, cháu chỉ thân với ông nội thôi, mà ông ấy cũng đối xử với cháu rất nhiệt tình! Hiện tại, Diệp Thắng Huân cũng đã nhận được quả báo thích đáng, mọi người ở Diệp gia cũng rất thương yêu cháu………Cháu biết, trong lòng bà với cậu cũng có một mối hận, nhưng mà, coi như là nể mặt cháu, đừng đối phó với bọn họ có được không?” Diệp Kiều đỏ hoe đôi mắt mà nói.
“Kiều Kiều! Bà ngoại vô cùng hận! Nếu như mẹ con không tốt với ông ta, vậy thì không tới mức sẽ qua đời vì sinh khó! Nếu như Diệp Thắng Huân còn có chút lương tâm, vậy thì phải nên quay về tìm con bé, đón con bé lên thành phố để sinh con, vậy thì có lẽ con bé sẽ không chết!” Bà cụ vừa nắm chặt lấy hai tay của Diệp Kiều vừa kích động mà nói, nước mắt tuôn rơi như mưa.
“Trong số mấy người con gái, người mà bà yêu thương nhất chính là mẹ của con! Con bé biết ca biết hát, đa tài đa nghệ, tướng mạo lại vô cùng xinh đẹp, người mà bà yêu chiều nhất cũng là con bé! Nhiều năm như vậy rồi, bà vẫn luôn cho rằng là con bé ở nông thôn không chịu được lao động cực khổ, mệt nhọc mà chết, ai mà ngờ, là sinh khó……Còn bị tên đàn ông tồi vứt bỏ! Kiều Kiều, ở ngực của bà ngoại bị nghẹn một cục tức, thật sự là không có cách nào nuốt xuống được.” Cả người bà cụ đều run lên, kích động mà nói.
Diệp Kiều cũng không ngừng gật đầu, cô cũng khóc, cho nỗi đau bất đắc dĩ của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
“Kiều Nghệ……..Kiều Nghệ của bà a!” Bà cụ khóc lớn mà nói, rồi lại ôm lấy Diệp Kiều.
“Bà ngoại, và đừng quá đau buồn, bà nhớ chú ý sức khỏe!” Cô ôm lại bà cụ, vỗ nhẹ vào lưng để trấn an bà. Kiều Phác đứng bên cửa sổ cũng nhấc chân bước qua từ lâu.
Không biết bà cụ ôm lấy cô khóc hết bao lâu, thì mới có thể bình tĩnh trở lại trong nỗi thống khổ, “Kiều Kiều, bà ngoại thương cháu, bà ngoại sẽ không để cháu bị kẹp vào giữa, gây khó dễ cho cháu……..Nhưng mà, cả đời này bà ngoại sẽ không tha thứ cho Diệp Thắng Huân, cũng sẽ không có bất cứ lui tới nào với Diệp gia………”
“Kiều Phác! Con cũng nhớ cho thật kỹ, cũng đừng bảo mấy người kia đối phó với Diệp gia……Em gái của con nó ngốc, là do số nó khổ!” Bà cụ lại nhớ về con gái, trong lòng lại đau nhói, bàn tay đưa lên nắm chặt vị trí trên ngực.
“Mẹ, con hiểu rồi!” Kiều Phác đáp lại một tiếng.
“Kiều Kiều, cháu phải thật hạnh phúc đó……..” Nhớ đến kết cục thê thảm của con gái, bà cụ lập tức sợ rằng cháu gái cũng sẽ gặp phải bất hạnh.
Lúc này, Lúc Bắc Kiêu liền tiến lên, ngồi xổm xuống trước mặt bà cụ, “Bà ngoại! Bà yên tâm đi, cháu đối xử với cô nhóc này con quan trọng hơn cả tính mạnh của cháu nữa! Đối với chuyện làm ăn của gia đình cháu lần này, cha mẹ cháu đã bàn bạc cả rồi, hai người họ thà để lãng phí cả nửa đời người, nhưng không thể nào không nhận đứa con dâu Diệp Kiều này! Cả nhà của cháu đều rất thương yêu cô ấy!”
Bà cụ nhìn đôi vợ chồng nhỏ trước mặt mình, nghe thấy trách nhiệm, cùng tình yêu thương của Lục Bắc Kiêu đối với cô cháu gái, cuối cùng bà cụ cũng được vui vẻ lên hơn đôi chứ.
Bà gật đầu, chỉ là nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi.
Bà lão khóc lóc đến mức mệt mỏi, Diệp Kiều đành phải dìu bà cụ về phòng nghỉ ngơi
“Anh Kiêu, em biết mà, bà ngoại chắc chắn là một bà cụ sáng suốt.” Bước ra khỏi khách sạn, Diệp Kiều liền hít vào một hơi, cất giọng nói.
“Người phụ nữ này, cô lén lút ở đây để làm gì?! Mau chóng rời đi cho tôi!” Lúc này, từ phía cách đó không xa truyền đến giọng điệu khiển trách của bảo vệ.
Diệp Kiều đi theo tiếng động mà xem thử, “Là Lý Vận!”
Cô cắn răng mà nói, kéo tay Lục Bắc Kiêu đi về hướng của Lý Vận!