Nửa trên người Lý Vận mặc một chiếc áo sơ mi thời thượng, nhưng nửa người dưới lại mặc quần của bệnh viện, trên tay xách túi, đang bị bảo vệ dùng dùi cui điện đủi đi, trông dáng vẻ vô cùng chật vật.
Dù là thê thảm đến như vậy, nhưng cô ta vẫn còn không quên gọi điện cho bà ngoại châm ngòi ly gián, đúng thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!
“Anh bảo vệ này, đuổi cái gì mà đuổi? Cũng không phải là tôi không có tiền ở nổi khách sạn của mấy người!” Lý Vận thật ngạo mạn mà nói.
“Thôi đi! Lễ tân đã thông báo cô căn bản là không đủ tiền để vào ở trong khách sạn của chúng tôi! Bây giờ lại lén la lén lút ở đây, tôi phải báo cảnh sát mới được!” Người bảo vệ lạnh giọng mà quát lớn.
Lý Vận tức đến dậm chân, “Con có canh cửa như anh nói bậy bạ gì vậy? Ai không ở nổi chứ?! Túi của tôi, còn chiếc nhẫn kim cương lớn như trừng bồ câu này nữa, có thấy không? Có thấy hay không?! đừng nói là cả đời, cho dù là có tới mười đời cũng chưa chắc kiếm được!”
“Lý Vận, cô có chắc, chiếc túi Hermes kia của cô là hàng thật hay không? Chiếc nhẫn kim cương lớn như trừng bồ câu là thật sao? Cô thật sự cho rằng ông Tiền kia sẽ tiêu tiền cho người như cô hay sao?!” Diệp Kiều bước ra khỏi chỗ tối, cất tiếng mỉa mai đầy ẩn ý. Lời cô nói chính là sự thật, chiếc nhẫn rồi cả túi xách của Lý Vận, đều là đồ giả.
Cũng chỉ có kẻ chưa trải sự đời như Lý Vận, mới ngây ngốc tin tưởng vào những lời lừa gạt của mấy người giàu có đó!
Nhìn thấy Diệp Kiều, lửa giận trong lòng liền sôi sục, vậy mà cô dám nói chiếc nhẫn cùng túi xách của cô ta đều là giả!
Nhưng mà, sao Lục Bắc Kiêu lại không có ở đây?
Chẳng lẽ……..!
“Diệp Kiều, trước hết khoan hãy nói tới chuyện nhẫn với túi xách của tôi có phải là thật hay không, Lục Bắc Kiêu nhà cô đi đâu rồi? Anh ta đá cô rồi sao? Có phải là do bà ngoại cô không chịu cho cô của hồi môn giá trên trời kia để cứu nhà chồng, cho nên anh ấy đá cô có đúng?” Lý Vận vô cùng tự tin mà nói.
“Tôi cũng không hiểu tại sao, cuối cùng thì cô có điểm gì hay, mà trước kia Lục Bắc Kiêu có thể ở bên cô!” Lý Vận trừng mắt với Diệp Kiều, vừa khinh thường lại còn mỉa mai cô.
“Chỉ đáng tiếc, có một số người, ví như cô, cứ cầu rồi xin, nhưng Lục Bắc Kiêu cũng không thèm liếc nhìn một cái!”
“Cô…….! Lý Vận thở gấp, cô ta trừng mắt khoanh tay, đứng trước mặt Diệp kiều, “Cô đắc ý cái gì?! Anh ta cũng không phải đã đá cô đó sao! Cô có thể khống chế được một người đàn ông như vậy hay sao?”
“Ai nói là tôi đá cô ấy?!” Lúc này, giọng nói trầm thấp hùng hồn thuộc về Lục Bắc Kiêu vang lên, thân ảnh cao lớn tráng kiện bước ra khỏi chỗ tối, anh đi đến bên cạnh Diệp Kiều, một tay ôm lấy cô vào trong lòng, đôi mắt đen tuyền híp lại, khinh thường mà liếc mắt nhìn sang Lý Vận một cái, sau đó liền cúi xuống, mọi sự chú ý đều tập trung vào người con gái trong lòng.
Đúng thật là, không thèm liếc nhìn kiểu người như Lý Vận chút nào!
Cho nên, lúc cô nhóc này kéo anh đi gặp Lý Vận, anh đã từ chối.
Nhìn thấy Lục Bắc Kiêu bước tới, còn vô cùng thân mật mà ôm lấy Diệp Kiều, hai chân Lý Vận lập tức run lên, không nói nên lời.
“Rốt cuộc thì cô ấy có gì tốt? Trong mắt tôi, kiểu người như cô đều kém cỏi hơn cả một sợi tóc của cô ấy!” Anh ôm lấy Diệp Kiều một cách thân mật, cất tiếng nói.
Sắc mặt của Lý Vận vốn dĩ đã tái nhợt vì đám người, nhưng lúc này lại còn trắng bệch hơn nữa!
Lục Bắc Kiêu chính là nam thần trong lòng cô ta, là người đàn ông mà cô ta ngày đêm mong nhớ, vậy mà anh lại cô ta còn kém cỏi hơn cả sợi tóc của cô!
Nhìn thấy người đàn ông mặc một bộ đồ đen, ôm sát lấy cơ bắp cuồn cuộn, Lý Vận càng cảm thấy ghen tị với Diệp Kiều hơn!
“Còn nữa, Lục Bắc Kiều tôi chỉ có thể bị Diệp Kiều khống chế, và cũng chỉ có cô ấy mới khống chế được tôi! Người phụ nữ như cô, đều là chó hết! Bảo bối, chúng ta về nhà thôi, anh thật không muốn nói chuyện với loại người này thêm câu nào cả! Cô ta không xứng để anh phải phí lời!” Lục Bắc Kiêu thấp giọng mà nói, những lời đó không phải là đang cố ý nhục mạ Lý Vận, mà đều là lời thật lòng!
Cả người Lý Vận lại run lên, bị ngược đến độ lung lay như sắp sụp đổ.