Tuy rằng Diệp Kiều đã mềm nhũn cả người, nhưng anh nói gì, cô vẫn nghe được rõ ràng.
Ồ………Cô muốn lãng mạn, nhưng không được! Thật sự là không mở mắt nổi!
“Lục cầm thú……Phỏng chừng cả đời này………..Cũng không thể nói chào buổi sáng với anh được rồi………Ở bên anh, có thể xuống giường được đã là không tệ rồi………..Không đúng……..Chờ anh thành ông già là được…….”
Diệp Kiều dựa lên đệm giường, lẩm bẩm trong miệng, tuy rằng giọng nói rất nhỏ, nhưng anh vẫn nghe được rõ ràng.
Lục cầm thú cong khoé môi lên, “Khả năng giác ngộ của cô vợ nhỏ của anh đúng là rất cao nha, nhưng mà, tương lai anh đây sẽ làm một ông già vô cùng mạnh mẽ!”
Mãi một lúc sau Diệp Kiều mới phản ứng lại vô cùng mạnh mẽ có nghĩa là gì!
!!!
Sao anh không lên trời luôn đi?!
Cô muốn dùng sức nắm tay lại, đánh anh một cái, nhưng lại mềm nhũn như bông, căn bản là không đánh nổi được anh.
“Đừng phá…….Để em ngủ thêm chút nữa………Thật sự còn rất nhiều việc đó……. Ôi ôi………Anh Kiêu, em đã trượt môn rồi………..Khai giảng học kỳ sau còn phải thi lại nữa……….Danh dự của Kiều gia coi như bỏ rồi!” Diệp Kiều thật sự muốn chết mất, khoảng thời gian này cô làm gì có thời gian để ôn tập, đến lúc thi cử, mọi tâm tư cô đều để dành hết vào công việc, căn bản là không thể nào bình tĩnh lại.
“Ngoan, không chọc em nữa, đừng nghĩ nhiều như vậy! Anh đi nấu cơm!” Đôi môi vẫn không chịu tha cho đôi tai nhỏ mẫn cảm của cô, bàn tay to lớn xoa nhẹ trên gáy cô như trấn an, anh cất tiếng dịu dàng.
“Ưm……Ông xã là tốt nhất………..” Cô ngọt ngào mà nói.
Anh Kiêu của cô càng ngày càng có dáng vẻ của một đầu bếp gia đình!
Diệp gia đã biết chuyện Diệp Kiều tìm lại được bà ngoại ruột của cô từ lâu, sáng sớm hôm nay, nhóm mấy cô mấy dì của Diệp gia, cùng với các thành viên quan trọng khác trong gia tộc, đều có mặt đầy đủ!
“Có phải là Diệp Kiều đó sẽ vô cùng oán giận nhà chúng ta hay không?” Dì cả của Diệp Kiều cất tiếng nói.
“Chuyện đó còn cần phải nói ra nữa sao! Nói không chừng còn có ý định muốn giết anh nhỏ!” Cô nhỏ của Diệp Kiều thở dài mà nói.
Lão Tham Mưu Trưởng vẫn bình tĩnh ngồi một bên không nói gì.
“Kiều Kiều đâu rồi? Là đang ở cùng với bà ngoại con bé hay sao? Mọi người cũng đừng lo lắng quá, Kiều Kiều hiểu chuyện như vậy, con bé bị kẹp vào giữa, nhất định cũng sẽ nói giúp cho chúng ta mấy câu!” Cô cả nói.
“Kiều Kiều cùng A Kiêu luôn ở bên nhau, tháng trước hai vợ chồng son mới vừa đăng ký kết hôn!” Lão Tham Mưu Trưởng thấp giọng nói.
“Ai da, đôi vợ chồng son này, đúng là nhanh tay mà! Lại gạt chúng ta rồi!” Dì cả nở nụ cười mà nói.
Người trong nhà lại nghiêm túc thảo luận phải làm thế nào để đòi lại công bằng cho Kiều gia người ta, người cũng đã qua đời bao nhiêu năm rồi, Diệp Thắng Huân dù đã hối hận, từ chức, ly hôn, cũng không thể cứu vãn lại được gì, chỉ có thể cầu xin sự tha thứ từ Kiều gia.
Không phải là Diệp gia sợ bị Kiều gia đối phó, mà là, thật lòng cảm thấy có lỗi với Kiều gia!
Mà chuyện này, cũng chỉ có thể Diệp Kiều ở giữa giảng hoà.
“Anh Kiêu, em thật sự phải bớt chút thời gian, để nấu cho anh một bữa, anh còn chưa được ăn thịt kho tàu em làm nữa!” Diệp Kiều ăn cháo anh nấu, có chút xấu hổ mà nói.
“Anh không muốn ăn thịt kho tàu, anh chỉ muốn ăn thịt Diệp Kiều Kiều kho tàu!” Đôi mắt Lục cầm thú bừng sáng, nhìn sang cô gái có muốn thế nào cũng không đủ ngồi đối diện, vừa nói vừa cắn một miếng bánh trứng.
!!!
Thật đúng là không lúc nào nghiêm chỉnh cả!
Diệp Kiều trừng mắt nhìn anh, lúc này, điện thoại reo lên, Lão Tham Mưu Trưởng rất quan tâm đôi vợ chồng son, cố tình chờ tới mười giờ rưỡi mới gọi qua, mà cả nhà cũng ngồi chờ theo ông cụ.
Tất cả những nhân vật quan trọng của Diệp gia đều đến khách sạn nơi bà ngoại Diệp Kiều dừng chân, nhận lỗi với bọn họ, nhưng lại bị bà cụ từ chối, bà vẫn lặp lại câu nói đó: Sẽ không đối phó với Diệp gia, nhưng cũng không tha thứ! Bọn họ là vì nể tình cháu ngoại là Diệp Kiều, nên mới không đối phó với Diệp gia!
Chuyện này làm cho địa vị của Diệp Kiều ở Diệp gia lại càng cao hơn!
Bà cụ Kiều biết được vị trí phần mộ của Kiều Nghệ ở quê của Diệp Kiều, liền không muốn chờ đợi, vội vã muốn đi tảo mộ cho con gái, còn muốn cảm ơn sự giúp đỡ cho con gái của bọn họ cùng ơn dưỡng dục cháu ngoại của nhà cha mẹ Kiều!
“Anh Kiêu! Ngôi nhà ở phía đông đầu thôn là nhà em! Còn cách đó một căn là nhà của Tiện Tiện!” Xuống xe đi men theo đường quốc lộ, Diệp Kiều liền nhìn thấy được thôn của cô, thế là không nhịn được mà giới thiệu với Lục Bắc Kiêu.
Thôn của bọn họ vẫn giữ như vậy, nhưng không còn đường bùn đất, mà đã được lát đá, như vậy ngày mưa vẫn có thể đi được.
“Gần như vậy……” Trong giọng nói của Lục Bắc Kiêu có mùi chua thoang thoảng.
“Nghe nói tên nhóc Tôn gia kia đang quen với Kiều lão nhị trên thành thị đó!
“Chị Tư, chị nghe ở đâu vậy? Thật hay giả đó!”
“Tôi gạt các cô lúc nào?! Năm đó tên nhóc Tôn gia lên thành thị đã nhờ cậy Kiều lão nhị! Sau này chính là phò mã gia rồi!” dì Tư Hồ vỗ đùi lớn tiếng nói, âm thanh cũng ngang ngửa với tiếng loa.