Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 378 - Chương 378:

Chương 378:

Đậu má!

Có phải là dì Tư Hồ này mỗi ngày đều phải ngồi tám chuyện của cô ngay đầu thôn hay không? Sao mà cứ mỗi hai năm cô trở về, đều vừa hay nghe thấy tin đồn về mình chứ?!

Mà càng chết hơn nữa là, hũ giấm lớn nhà cô cũng ở ngay đây!

Đây là tìm đường chết chứ còn gì nữa!

Tuy rằng mấy người phụ nữ này đều nói tiếng địa phương, nhưng khẩu âm vẫn giống với Đại Sỏa, cho nên Lục Bắc Kiêu có thể nghe hiểu.

“Nếu chuyện này là thật, vậy thì Tôn gia kỳ này phất lên rồi!”

“Đương nhiên là thật rồi! Tôi có nói dối bao giờ đâu! Con trai tôi cũng lên thành phố làm công kìa, tận mắt nó nhìn thấy đó! Từ lúc nhỏ tình cảm của hai đứa nó đã rất tốt rồi!” Dì Tư Hồ càng nói càng hăng, sinh động như thật, đôi cánh tay thô ráp khó khăn làm động tác khoanh tay trước ngực, nheo mắt ngưỡng cằm, kiêu ngạo mà nói.

Mà khi bà đang nói chuyện, đám người Diệp Kiều đã đi về hướng này.

Mấy người phụ nữ vừa nhìn thấy người thành phố đi về hướng này, hai mắt đều choáng váng, mà dì Tư Hồ ở bên kia vẫn còn đang nhắm mắt mà tám chuyện.

“Đó không phải là Kiều lão nhị hay sao! Ai da! Đúng thật kìa!” Dì Hai Diêu nhận ra cô liền vỗ đùi mà nói.

Mà Diệp Kiều đã sắp kéo tay Lục Bắc Kiêu chạy tới trước mặt các bà đến nơi,

Hôm nay Diệp Kiều vẫn chỉ trang điểm đơn giản như cũ, cô mặc quần jean cùng áo sơ mi, mái tóc đuôi ngựa buộc cao lên, mà Lục Bắc Kiêu chỉ mặc cả người một màu đen lạnh lùng, trai xinh gái đẹp, còn đẹp hơn so với ngôi sao trên TV!

Ngoại trừ dì Tư Hồ, mấy người còn lại đều đứng lên, cũng phải ngẩng đầu lên, mới có thể nhìn được dung mạo trên thân hình cao lớn của Lục Bắc Kiêu, tên nhóc này cũng rất đẹp trai nha!

“Uỳ, tôi nói các cô phải tin tôi” dì Tư Hồ cảm nhận được các dì không động tĩnh gì, cuối cùng cũng mở mắt ra, lúc mở được rồi thì vô cùng kinh ngạc!

Biểu cảm trên gương mặt cháy nắng của bà cứng lại, bà, bà là đang nằm mơ sao?!

“Dì Tư Hồ, bà đang nói cái gì phải tin vậy?” Lúc này Diệp Kiều cũng cười tủm tỉm mà hỏi bà.

“A a a……..Cái đó……….Đó………” Dì Tư Hồ lắp bắp, xấu hổ đến độ trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào.

“Dì hai Diêu, cô hai Chu, dì Cả Trần, dì Tứ Hồ……..Người này là chồng của con! Tháng trước tụi con đã đăng ký kết hôn rồi!” Diệp Kiều nhìn về bốn người phụ nữ mà nói, mà câu nói này lại như cái tát vào mặt dì Tư Hồ!

“Chào mọi người!” Lục Bắc Kiêu mỉm cười, lễ phép mà nói.

Ánh mắt của bà bà đều đổ dồn lên mặt của dì Tư Hồ, mới vừa rồi bà còn nói y như thật rằng Kiều lão nhị với Tôn Kiếm đó!

“A a a………Kiều Kiều đã về rồi sao! Ai da, tốt quá rồi! Đây là, là chồng của con sao?! Đúng là, đẹp trai lịch sự nha!” Cuối cùng dì Tư Hồ đó cũng hoàn hồn lại, cứ gió chiều nào thì theo chiều đó, vội vàng đứng lên, gương mặt tươi cười, không ngừng khen ngợi hai người họ.

“Đúng đó! Đây là chồng con, anh ấy cũng đi lính, là một sĩ quan!” Diệp Kiều cũng không chút khiêm tốn, vô cùng kiêu ngạo mà nói.

Vừa nói chuyện, cô vừa lấy từ trong túi ra một chiếc kẹo bơ cứng hình con khỉ lông vàng bọc trong gói giấy đỏ mà phát cho bọn họ. Ở cái thời đại này của bọn họ kẹo khỉ lông vàng chính hiệu là kẹo mừng cao cấp.

“Được được được! Chúc mừng Kiều Kiều nha! Những người đó đều là người nhà cha con sao?” Dì Hai Diêu nở nụ cười mà hỏi.

“Bọn đều là người mà mẹ đẻ của mẹ con!” Diệp Kiều lên tiếng nói, cũng không khách sáo nhiều với bọn họ nữa, vừa chào hỏi xong liền kéo Lục Bắc Kiều đi ra ngoài chỗ bà ngoại cô.

“Chị Tư, sao mới vừa rồi chị còn vỗ ngực nói chắc chắn là Kiều lão nhị với Tôn Kiếm mà!” Dì Hai Diêu lên tiếng mỉa mai Dì Tư Hồ.

“Tôi, tôi, tôi cũng là nghe nói thôi………..!” Dì Tư Hồ phản bác lại.

“Chị nói con trai chị tận mắt nhìn thấy!” Dì Hai Diêu còn bồi thêm một dao.

Dì Tư Hồ không nói gì được nữa, Diệp Kiều nghe thấy Dì Tư Hồ vị vả mặt một cái, liền che miệng cười.

“Nhóc con, cười cái rắm đó! Từ lúc nhỏ tình cảm của hai đứa nó đã rất tốt rồi đó nha!” Hũ giấm lớn lạnh mặt, học theo khẩu âm của Dì Tư Hồ, chua lè mà nói.

Bình Luận (0)
Comment