Nghe tiếng cô cầm xin, khóe miệng Lục Bắc Kiêu mới thỏa mãn cong lên. Nhưng rõ ràng muốn trừng phạt, dụ dỗ ép buộc cô lại khiến người anh bốc cháy!
"Sai, sai thế nào? Hả?" Cơ thể tráng kiện chống trên người cô, cách một lớp quần áo đều có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng trên người nhau, đôi môi rực lửa của anh cọ vào môi cô, anh thô lỗ hỏi. Đang là mùa hè nóng nực, hai thân thể nóng rực áp vào nhau, mồ hôi trên trán Diệp Kiều không ngừng chảy xuống.
"Sai... Sai vì không nên đi gần Tiện Tiện như vậy! Thật ra anh Kiêu, em với anh ta không có... Ư..." Cái người ghim thù xấu bụng này!
"Em nói sau này không qua lại với anh ta nữa là được mà?!" Cô thấp giọng nói, khuất phục dưới dâm uy của anh!
Hừ!
Thế này còn tạm được!
"Sau này chuyện của anh ta, không cho em quản!" Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, thu tay lại, "Nhóc con, nhất định phải ơ lại đây, cố ý à?"
Bà ngoài họ đã đến quán rượu ở nội thành, cô nhất định phải ở lại quên. Ngôi nhà này có hai phòng ngủ, đêm nay cô và mẹ Kiều ở một phòng, cha Kiều ngủ dưới đất nền xi măng chỗ cửa ra vào, còn gian phía tây dành cho con rể.
Ở nông thôn này có tập tục, con gái xuất giá về quê vợ thì hai vợ chồng không được gủ cùng phòng!
Nếu đến khách sạn trọng thành phố, đêm nay họ còn có thể ở đây!
Cũng không phải anh luôn muốn làm mấy việc tinh trùng lên não mà mẹ nó, sau khi về thành phố J anh phải đi làm nhiệm vụ nội ứng, không biết khi nào mới về!
Sợ cô buồn nên tạm thời anh không nói với cô, thời gian hai người ở bên nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, có thể làm cho cô vui vẻ ngày nào được ngày ấy!
"Không phải! Em thích ở quê!" Diệp Kiều quẹt miệng phản bác
"Nhóc con, trong lòng em đang tính toán, anh biết rõ!" Lục Bắc Kiêu giữ lấy cô, trầm giọng nói.
Cũng không sợ bị anh ăn!
"Không cho phép để ý đến thằng nhóc đó!" Anh ngang ngược nói xong định dẫn đầu đi vào.
"Anh Kiêu, sao có thể không để ý... Ưm!" Cô chưa kịp nói xong anh đã nhanh chóng quay người lại đè cô vào tường, lần này còn tàn nhẫn hơn trước!
Anh biết rõ chỗ nhạy cảm hoặc buồn trên người cô, cố ý hành cô ép cô khóc, cô cần xin anh tà ác tàn nhẫn rời đi.
Diệp Kiều bị anh kích thích, cô khó chịu đến mức thật sự muốn khóc, thân thể yếu ớt đến mức ngồi xổm xuống, ngồi dựa vào trên tường, "Ngoan, khó chịu à?" Ngón tay anh vuốt ve bờ môi cô, xấu xa hỏi.
"Anh Kiêu..." Giọng nói mê hoặc, như socola hòa tan..
"Sao không nghe lời hả? Hả? Thằng nhóc kia thích em mà em không biết? Cả ngày đi cùng nó, chạy ngược chạy xuôi. Tháng trước anh về muốn xử lý chuyện này, nhưng thời gian gấp gáp ... "
Tiện Tiện thích cô?
Sao có thể?!
"Bình giấm chua! Trong mắt anh, em không thể lại gần bất cứ người khác phái nào sao! Tiện Tiện là bạn thân em, cậu ấy thích em mới là lạ!" Diệp Kiều tức giận nói.
"Cục cưng, trước hết không nói cậu ta có thích em hay không, anh hỏi em vì sao nhất định phải có bạn thân là nam? Nếu anh trai có bạn thân nữ thì em thấy sao?"
"Anh dám?" Diệp Kiều bá đạo nói, giọng lớn. Đôi vợ chồng già trong sân nghe thấy, nghĩ thầm đôi vợ chồng trẻ này hẳn đang cãi nhau!
"Bà Lục đây chỉ cho phép chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn* nhé.." Lục Bắc Kiêu bị sự ngang ngược của cô làm buồn cười, buồn bã nói.
"Đúng rồi! Chính là không cho dân chúng thắp đèn!" Bà Lục tùy hứng không nói lý.