"Ỷ vào anh trai cưng chiều mà làm xằng làm vậy!" Giọng nói của anh tràn đầy cưng chiều.
"Đúng vậy! Anh dám không chiều em?" Diệp Kiều bá đạo nói, nói xong bò lên nhào vào lòng anh.
"Anh Kiêu, em đã nói rồi, không cho phép anh có hồng nhan tri kỷ gì... Không cho phép có! Một người cũng không được có, một chút xíu cũng không được!"
Một chị Lam lần trước, cô đã thấy ghét rồi!
Anh không thể ở gần cô gái nào, bất cứ mập mờ nào! Một tí xíu cũng không được phép có!
""Em vừa nghĩ những cô gái khác gần anh, em đã khó chịu rồi!" Lòng chiếm hữu của Diệp Kiều rất mạnh, cũng là lời thật lòng không phải tùy hứng.
"Vậy anh thì sao? Có tin anh còn có lòng ham chiếm hữu mạnh hơn em không? Vì chiều em nên anh mới khách khí với thằng nhóc kia đấy, hiểu chưa? Nếu không sao có thể tha cho cậu ta và em chứ?" Anh trầm giọng nói.
Diệp Kiều có hơi bị anh làm cảm động!
"Anh Kiêu... Sau này em sẽ chú ý, được không?" Diệp Kiều dịu dàng nói, hít lấy mùi vị đàn ông trên người anh, "Anh Kiêu, anh là người đàn ông duy nhất của em! Em yêu anh, không muốn xa anh, người đàn ông khác chỉ là người thôi! Anh mãi mãi là duy nhất!"
Cô ôm chặt vòng eo của anh, mặt gối lên lồng ngực anh, hít lấy hơi thở trên người anh, nói lời thật lòng.
Không ai có thể thay thế được vị trí của Lục Bắc Kiêu trong lòng cô!
Những lời cô nói, trong lòng Lục Bắc Kiêu rất hưởng thụ.
Cơn ghen kia cuối cùng đã qua, được cô dẫn đi dạo trong thôn, nghe cô kể những chuyện ngày bé của cô.
--
Kiều gia góp hai mươi vạn cho thôn dùng để sửa đường, cũng đưa tiền giúp nhà họ Kiều già xây nhà, vợ chồng nhà họ Kiều không đồng ý. Diệp Kiều còn lấy tiền cho bà ngoại, tình nghĩa tiền tại cũng không thể đổi lấy, hơn nữa hiện tại cha mẹ cô cũng không thiếu tiền.
Nhà họ Kiều rất mạnh, quả thực để người ta trông chừng mộ phần của Kiều Nghệ, không cho Diệp Thắng Huân tới gần nửa bước. Diệp Kiều nghe mẹ nuôi nói, nửa năm qua ngày nào đồng chí Diệp Thắng Huân cũng sẽ đi viếng thăm mộ mẹ cô, đặt một bó hoa tươi sau đó ngồi dựa vào đó, có khi ngồi cả nửa ngày trời.
Diệp Thắng Huân về quê này đã nửa năm, cùng những thanh niên tri thức cũ hùn vốn xây một nhà máy ở gần dây, còn chuẩn bị mở rộng trồng củ sen nước cạn để giúp đỡ nông dân.
Diệp Kiều cũng không tìm ông, không biết nói gì với ông.
"Muốn anh nói, đồng chí Diệp Thắng Huân thực sự không đàn ông! Hoàn cảnh của lão Lục nhà anh và bà Đỗ cũng không kém nhà em là bao. Năm đó bà Đỗ là tiểu thư nhà giàu, người người tán tỉnh, hừ, còn trong lúc mấu chốt nhất, lão Lục nhà anh đã cứu bà về!" Lục Bắc Kiêu cất giọng nói, anh phục đồng chí lão Lục!
"Nếu không nói, tư lệnh Lục là tư lệnh nữa đấy nha! Lúc ấy đồng chí Diệp Thắng Huân cũng chỉ là thanh niên tri thức chuyển về thôi!" Diệp Kiều thở dài nói.
Đúng lúc hai người đi dạo đến cái ao nhỏ.
Ngồi bên ao là một đứa trẻ đang câu tôm.
"Năm đồng không đủ, phải một tệ!" Diệp Kiều cầm năm đồng và một thanh kẹo thỏ, hỏi cậu nhóc năm trước mua tôm.
"Một tệ?! Sao, còn lên giá nữa?!" Diệp Kiều giật mình nói, "Năm trước chị mua của em 5 đồng mà!"
"Chị, que cay năm đồng một gói đấy!" Cậu nhóc nghiêm túc nói.
Diệp Kiều cạn lời, "Vậy em cho chị thêm một ít đi!”
Lục Bắc Kiêu càng không nói nên lời, vợ anh đúng là biết sống thật, cò kè mặc cả 5 đồng với một đứa trẻ!