Nhà họ Lục mở tiệc chiêu đãi nhà họ Kiều, người hai nhà cùng ăn cơm với nhau vô cùng hòa hợp. Thấy người nhà họ Lục khen gợi Diệp Kiều không dứt lời, bà cụ Kiều cũng an tâm, cháu gái của bà đã xây dựng được nhà chồng tốt. Đương nhiên, bản thân cháu gái của bà cũng không tệ, gả cho nhà họ Lục cũng là có phúc!
Lần này bà Đỗ và Diệp Kiều có thể nói là hoạn nạn gặp chân tình. Bà cảm động một tháng nay Diệp Kiều đã giúp đỡ bà, khen ngợi cô là người làm việc quyết đoán. Còn bà Đỗ cũng không để Diệp Kiều thất vọng, kiên quyết che chở đứa con dâu này chứ không phải vì công trình muốn cưới Cố Tuyết Yến.
Lúc bọn họ đến nhà hàng lại bị hai vợ chồng Cố Trường Phong chặn lại, cháu trai của họ liên tục van xin bà Đỗ, bất chấp xấu hổ. Trong âm thầm đi tìm bà Đỗ, bà chưa từng để ý bọn họ!
"Đỗ Dĩnh à, tính tình của Yến Tử không phải bà không biết, từ nhỏ nó được nuông chiều quá! Nhưng nó thực sự không xấu đâu, bà thương xót nói chuyện giúp chúng tôi, tha cho con bé một lần có được không?" Điền Tố Chi nắm lấy tay bà Đỗ, đau khổ cầu khẩn nói.
"Điền Tố Chi, con gái bà phạm tội cố ý làm gây thương tích. Bà xin tôi, tôi có thể làm gì? Tôi cũng không phải quan toà, tôi nói thả là người ta thả sao? Bà làm tôi khiến "Luật pháp" đất nước thành thế nào?! Vô pháp vô thiên, thật là!" Bà Đỗ không khách sáo chút nào, giọng rất lớn.
Cố Tuyết Yến kia hiện tại còn bị nhốt trong trại tạm giam, nghe nói sau khi lvv xảy ra chuyện cô ta đã bị chảy máu rất nhiều, tử cung đã bị cắt bỏ!
"Đỗ Dĩnh, đây là đứa con gái nuôi bà nhìn từ nhỏ đến lớn! Tôi hứa sau khi nó ra ngoài sẽ để nó làm người một lần nữa! Chúng tôi chỉ có một đứa con gái thôi!" Điền Tố Chi vừa khóc vừa giữ cạnh xe bà Đỗ.
"Tôi cũng thấy con bé thủ đoạn ra sao, lãng phí bản thân, hại người khác! Bà xin tôi không bằng xin quan toàn!" Bà Đỗ không khách sáo chút nào, đối với loại người vô liêm sỉ này thì không thể mềm lòng!
Hai vợ chồng nhà họ Cố trơ mắt nhìn xe bà Đỗ rời đi, chỉ còn biết lo lắng vậy thôi!
--
"Anh Kiêu, em ra ngoài mấy lần. Anh đưa em về đại viện đi, chắc chắn ông nội muốn hỏi em vài chuyện!" Mới vừa lên xe Diệp Kiều đã lẩm bẩm. Đêm nay cô uống chút rượu, không chịu nổi đầu hơi choáng váng.
"Thật à?" Người đàn ông vừa thắt dây an toàn cho cô, nhướng mày trầm giọng hỏi.
"Đúng thế... Ngày mai lại hẹn anh có được không?" Diệp Kiều nghiêng đầu, mượn ánh đèn nhỏ trong xe nhìn anh trong bộ quân trang, lấy giọng điệu thương lượng nói.
Lục Bắc Kiêu nhếch miệng lên, đeo dây an toàn lên, nghiêng đầu nhìn cô, "Diệp Kiều, ngày mai anh về lại quân đội, phải mất liên lạc với em hơn nửa năm, chưa rõ ngày về!"
Ánh mắt của anh nghiêm túc lại chăm chú, phối hợp với bộ quân trang của anh trông rất nghiêm chỉnh.
Mất liên lạc, hơn nửa năm...!
Lòng Diệp Kiều đột nhiên chùng xuống! Đầu óc nhanh chóng chuyển động, sửng sốt thật lâu mới nhớ ra anh mới làm gì!
Nằm vùng.
Nào chỉ nửa năm, hiện tại là nghỉ hè năm nhất, kiếp trước ở kỳ nghỉ hè năm 2 cô gặp anh đi làm nội gián, anh còn trúng đạn...
Không ngờ rằng nằm vùng này anh đã làm một năm.
Anh khởi động xe, lái về hướng đại viện.
"Không muốn!" Cô nghiêng người dựa vào ghế lái, nắm chắc cỏ tay của anh, "Anh Kiêu, em không về đại viện, về nhà chúng ta..." Giọng cô khàn khàn, trong giọng nói đó lộ ra nghẹn ngào.
Anh biết cô không nỡ!
Anh cũng không nỡ giống cô!
Đi vào Tứ Hợp Viện anh đi thẳng vào nhà chính, vừa vào nhà đã bị cô ép bộ quân phục màu xanh lá cây ép vào tường! Là cô ép anh!