Diệp Kiều hơi say, có chút choáng váng, tầm mắt có chút mờ mịt lưu luyến nhìn người đàn ông ngay thẳng mặc bộ đồ màu xanh.
Quân huy "81" trên mũ quân đội sáng lên dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú dưới vành mũ cương nghị góc cạnh. Đầu ngón tay của cô chạm vào lông mày kiếm kia, sống mũi cao, đôi môi dày vừa phải, cùng rãnh đẹp gợi cảm trên cằm.
"Người đàn ông của em thật đẹp trai!" Đôi mắt nhìn chằm chằm bờ môi anh, yết hầu cô nuốt khô một cái nặng nề nói.
"Thật là đẹp trai, còn không nhanh nhào vào?!" Bàn tay thô ráp của anh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Cô bị ép ngửa đầu lên nhìn anh, ánh mắt người đàn ông có lửa, giống như lò luyện muốn làm cô nóng chảy.
Bởi vì uống rượu, hai má cô dâu nhỏ của anh ửng hồng, trong đôi mắt xinh đẹp có hơi nước, mái tóc xõa ra như thác nước, quả thực rất quyến rũ. Cô liếm nhẹ môi, im lặng dụ dỗ anh!
Đột nhiên cô kiêng chân vội vàng hôn anh đang nhẫn nhịn, vuốt ve bộ quân phục cứng ngắc của anh, như để vuốt ve sự cương nghị, chính trực và danh dự của anh!
Hai người hôn nhau càng hăng say, cô say đắm, còn háo hức cởi áo khoác quân đội của anh, anh còn vội vàng hơn anh!
Cánh cửa bị hai người đập vào, "A ... Nha" vang lên, "Bé cưng, có thể chứ? Hả?"
"Có thể... Áo mưa.." Dù đang ý loạn tình mê cô cũng chưa quên, "Được rồi bỏ qua đi, em sẽ uống thuốc! Chồng... Nhanh lên!" Cô vội vàng nói, tim đập loạn, "Ở nơi sâu nhất, được không. Chỉ có anh, anh mới có thể lấp..."
!!
Anh bị lời nói dâm đãng của cô kích thích đến cực điểm, hàm sau của anh cắn chặt, tiếng dây lưng rơi ra chạm vào lòng người. Anh giữ lấy eo nhỏ của cô, chống trên ván cửa, cứ vậy mà mạnh mẽ, cuồng nhiệt thỏa mãn cô!
"Ừm..." Thật thoải mái...
"Bé cưng, thoải mái chứ?"
"Thoải mái! Sướng chết đi được!"
"Anh sướng hơn!" Vừa dứt lời ngọn lửa lại tràn ngập khuôn miệng nhỏ nhắn của cô...
Người đàn ông ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào tường, vẫn mặc một chiếc áo somi quân đội màu xanh nhạt mở vài cúc ở cổ áo, cà vạ lỏng lẻo ở cổ, khuôn mặt nhuốm tình dục, nét quyến rũ không thể kiềm chế, nữ vương của anh đang khống chế anh!
Trong tầm mắt mơ hồ nhìn Lục Bắc Kiêu quân trang không ngay ngắn bị mình khống chế dưới thân, đang bị anh thúc giục và yêu cầu dữ dội. Trái tim của Diệp Kiều đập càng nhanh hơn, cơ thể như con rắn nước uốn éo càng dâm đãng hơn.
Nắm lấy chiếc cà vạt đen, đầu anh ép sát trước mặt cô, hai tay ôm má anh, "Anh Kiêu, lúc anh không ở đây em thường xuyên tưởng tượng ra cảnh này. Đêm nay cuối cùng em đã đạt được rồi!"
Cô cười quyến rũ, mê hoặc người khác.
"Thật sao? Thường nghĩ đến cảnh này?!" Những tưởng tượng tình dục về anh…
“Ừ!” Cô ôm lấy anh, đầu kề tai anh, “Em mơ tưởng muốn anh theo nhiều cách khác nhau!” Cắn tai anh, cô thở hổn hển.
“Em yêu, ngày mai em đừng xuống giường!” Anh nói một cách thô lỗ, cô vừa mở miệng đã bị anh cuồng nhiệt hoang dã va chạm...
"Vì sao? Lvv đâu? Coo ta không bỏ qua cho tôi sao? Các anh đã cho cô ta tiền chưa? Bảo cô ta nói nhẹ đi! Tôi chỉ đẩy cô ta như vậy, sao tôi biết cô ta mang thai?!" Trong trại giam, cty bị còng hai tay đang kích động nói với luật sư biện hộ của mình.
Nghe luật sư biện hộ nói, tội của cô ta là cố ý gây thương tích, hơn nữa lvv bị trọng thương! Ít nhất cô ta sẽ bị phán ba năm tù trở xuống!
"Cô Cố, cô bình tĩnh một chút! Lvv luôn khẳng định là cô cố ý muốn cô ta sinh non! Cô ta sẽ không tha thứ, cũng không chấp nhận bồi thường!" Luật sư biện hộ trầm giọng nói.
"Sao có thể?! Lvv tham lam như vậy, sao cô ta có thể không cần tiền!" Cố Tuyết Yến kích động nói.