Đầu óc cty vẫn rất tỉnh táo, cô hiểu rõ tính tham lam của lvv, chỉ cần đưa cho cô ta đủ tiền thì chắc chắn cô ta sẽ "Tha thứ" cho cô. Mặc dù nếu lvv không kiện cô thì cô cũng phải chịu trách nhiệm hình sự!
"Có phải cha tôi cho ít tiền quá không?! Anh bảo cha tôi cho cô ta thêm tiền đi! Tôi không muốn ngồi tù! Tôi không muốn ngồi tù!" Cố Tuyết Yến kích động hơn, không ngờ rằng sẽ có một ngày mình ngồi trong nhà giam!
"Cô Cố, tôi sẽ tiếp tục thuyết phục cô ta! Nhưng mong cô chuẩn bị tư tưởng tốt, phía sau là có người muốn đưa cô vào chỗ chết!" Luật sư thấp giọng nói.
Có người muốn đẩy cô vào chỗ chết!
Nhà họ Lục!
Trong nháy mắt sắc mặt Cố Tuyết Yến trắng bệch, còn cô cũng thấy một bóng dáng quen thuộc bên ngoài cửa sắt, "Lục Bắc Kiêu ! Anh Bắc Kiêu! Em sai rồi!:
Cô đứng dậy chạy đến chỗ cửa sắt như bị điên. Bóng lưng lạnh lẽo của anh quay lưng về phaiascoo, bên cạnh anh còn có một người đàn ông trung niên.
Nữ cảnh sát tiến lên đây gậy cảnh sát, ra hiệu cô ngoan một chút.
"Sai rồi? Đã muộn!" Người nói chính là chú Hải, ông quát lên với cty, cô ta còn chưa xứng nói, nhìn với Lục Bắc Kiêu câu nào!
"Cô đắc tội với phu nhân nhà tôi thì cũng thôi đi, người cô đắc tội còn là thiếu phu nhân! Trái tim của Lục thiếu! Cô Cố, cậu nhà tôi không có gì để nói với cô! Có lẽ trên đời này có thuốc hối hận như bắt nạt thiếu phu nhân tuyệt đối không có thuốc hối hận đâu!" Chú Hải chế giễu nói.
Bóng lưng lạnh lùng kia rời đi rất vô tình.
Hai chân cty mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
"Quá không biết lượng sức mình!" Chú Hải lại mắng thêm một cây, quay người rời đi.
"Tôi đã chào hỏi rồi, nhà họ Cố tìm quan hệ thế nào cũng không giữ được cty! Bến phía lvv kia cũng đã cảnh cáo, cô ta đã ký một thỏa thuận không tha tôi, chờ cô ta khỏi bệnh sẽ rời khỏi thành phố, Thẩm Hi Xuyên cũng giống vậy!" Trở lại xe, chú Hải báo cáo với Lục Bắc Kiêu .
"Ngài yên tâm. Lúc ngài không ở đây, tuyệt đối không có chuyện hai người này lại bắt nạt thiếu phu nhân ạ!" Chú Hải lại nói, "Nói đi thì phải nói lại, cho dù bị bắt nạt cũng chuẩn bị đợi Thiếu phu nhân chơi chết!"
Chú Hải nói thật, Thiếu phu nhân nhà họ rất kiêu ngạo, có bản lĩnh của thiếu gia ! Còn lần lúc tư lệnh phu nhân gặp nạn, lúc ba tộc lớn Lục Đỗ Diệp bất lực thì Thiếu phu nhân đã ra tay giải quyết!
Thật đúng là bảo vật!
Miệng Lục Bắc Kiêu ngậm một điếu thuốc, lúc đầu còn có vẻ mặt nghiêm túc, lúc này mới nhếch khóe môi lên, "Đúng vậy! Tuy nhiên, tôi vẫn hi vọng cô ấy sẽ vui vẻ hạng phút, ít gặp phải rắc rối hơn!"
Trong tình huống bình thường, sau khi làm tình xong cô sẽ ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh. Lần này lúc tỉnh lại trời đã là hoàng hôn!
Diệp Kiều ngồi trên giường vẻ mặt rối rắm, đầu tóc rối bù, ngơ ngác nhìn căn phòng ngủ trống trải đã mờ mờ ảo ảo!
Cô thực sự đã không ra khỏi giường trong một ngày!
Hu hu hu hình như anh cũng đi rồi!
"Lục Tiểu Cổn! Sao con không gọi mẹ dậy? Còn nhiều lời chưa nói hết với anh ấy mà! Anh ấy sẽ đi một năm đấy!" Diệp Kiều thất vọng gãi gãi đầu nói.
"Bản thân túng dục quá độ, trách con sao!" Lục Tiểu Cổn trợn tròn mắt.
"Thằng nhãi ranh, con biết từ này sao, con thật hư mà!" Diệp Kiều thật muốn bắt được cậu bé đánh một trận.
"Một năm nữa là một năm! Còn chưa biết làm thế nào để giúp anh ấy. Mẹ hông muốn anh ấy bị thương một chút nào!" Cô bực bội gãi đầu, buồn bã nghĩ.
Mà chính anh cũng không biết mình sẽ đi ra ngoài lâu như vậy.
“Suỵt!” Lục Tiểu Cổn nhắc nhở.
Cho nên anh chưa đi.
Diệp Kiều kích động vội vàng nhảy xuống từ trên giường. Nhưng hai chân mềm nhũn trực tiếp ngã sấp xuống, ngã chó đớp cứt!