Khi Lục Bắc Kiêu vào, thấy hình ảnh cô vợ nhỏ của anh đang "Đầu cúi xuống đất"!
Ngay lập tức không thể nhịn được cười!
"Vì sao ái phi tặng làm lễ lớn thế?! Mau mau bình thân!" Lục Bắc Kiêu lập tức diễn kịch vào vai trong một bộ phim cổ trang, giọng điệu của hoàng thượng đến trước gót chân cô, xoay người muốn đỡ cô dậy.
Nghe giọng của anh, Diệp Kiều vừa kích động vừa buồng bực. Kích động vì anh chưa đi, tức giận vì bị anh ép khô mà anh còn ghẹo cô!
Mái tóc đen dài của Diệp Kiều hất lên, trên người cô vẫn mặc chiếc váy anh mặc cho, nằm rạp trên đất không nhúc nhích. Mẹ nó may mà thảm dưới đất dày, nếu không cô sẽ ngã chết mất!
Cô không còn chút sức lực nào, hoàn toàn dựa vào sức của anh để đỡ cô lên, đôi mắt to tròn xoe đến mức không nhìn thấy tròng, cô mềm mại dựa vào lòng anh.
"Ai là ái phi? Ta là hoàng hậu! Không, ta là Hoàng Thượng, ngươi mới là hoàng hậu!" Diệp Kiều tức giận nói.
Nhìn thấy dáng vẻ ngang ngược và đáng yêu của cô, mềm mại dựa vào vòng tay anh, anh lại muốn ăn cô!
"Được được được, anh là hoàng hậu!" Anh cưng chiều nói, chỉ cần có thể dỗ cô vui thì là gì anh cũng đồng ý!
Thế còn tạm được!
"Tại sao không gọi em? Em còn tưởng anh đi rồi..." Diệp Kiều thất vọng nói.
"Nhìn em ngủ say như vậy, anh không nỡ gọi. Lúc này phải đi rồi, không thể trì hoãn nữa! Ngoan nào, chúng ta sẽ vượt qua mà!" Anh trầm giojgn nói, "Nếu có thể quay về trước tết anh sẽ tổ chức tiệc cưới, nếu không thì để sau rồi nói!"
Bữa tối hôm qua, bà Đỗ có nhắc đến chuyện này, anh cũng nói như vậy.
Diệp Kiều thầm nghĩ, dù sao thì thời gian tổ chức hôn lễ của họ ở kiếp này cũng giống như kiếp trước, nhưng trong lòng cô họ đã là vợ chồng rồi, tiệc cưới cũng không thành vấn đề.
"Thôi! Đừng buồn nữa ... Em giúp anh mặc đồ!" Cô nói rồi định đi xuống nhưng chưa kịp đứng vững thì cô lại ngã vào vòng tay anh!
"Nhóc con! Lúc huấn luyện quân sự, đánh nhau em rất mạnh mẽ mà, sao vừa lên giường đã không còn sức chiến đấu rồi?" Vẻ mặt anh lưu manh nói.
!!!
Diệp Kiều tức giận trừng mắt nhìn anh, cho dù cô có năng lực đến đâu cũng không thể so sánh với thể lực và sức chịu đựng của anh!
Anh giữ lấy gáy cô, hôn một nụ hôn thật sâu thật nóng bỏng, "Thời gian anh trai không ở đây, em chăm sóc bản thân thật tốt, hiểu không?" Nói xong anh lấy trong túi ra một hộp thuốc, là thuốc tránh thai, "Nếu em sợ mang thai thì uống đi. Nếu muốn sinh thì anh cũng muốn!"
Anh thực sự rất quan tâm, thuốc cũng mua cho cô.
Bây giờ chắc chắn không được, cô còn phải đi học, Lục Tiểu Cổn vẫn chưa biến mất.
"Không mang áo mưa, chết tiệt quá là sướng!" Anh lại xấu xa, miệng đầy lời thô tục.
!!!
"Ngoan ngoãn, anh sẽ cố về sớm một chút!" Anh đứng lên.
"Anh Kiêu, là nhiệm vụ gì vậy..." Cô khàn giọng hỏi.
"Bí mật! Cô dâu ngoan, em là quân tẩu, lại là người của đại viện nên em hiểu nỗi khổ tâm trong lòng anh." Anh trầm giọng nói, ngay cả Lão Thái, Đại Ngốc, Diệp Thành cũng không biết, anh chỉ có một cấp trên.
Tất nhiên Diệp Kiều biết, nhưng không thể hỏi bất cứ điều gì.
"Em biết! Vẫn là câu kia, anh bình an vô sự." Cô nghiêm túc nói.
"Được!"Anh nói một cách tự tin, cười dịu dàng với cô, sau đó rời khỏi phòng không quay đầu lại. Anh không thể quay đầu nhìn, nếu không anh sẽ không nỡ!
Dưới cái nắng gay gắt, trên bãi tập, 5 nam quân nhân và 3 nữ quân nhân đứng thành hàng, Lão Thái đứng bên cạnh với vẻ mặt nhăn nhó.
"Tiểu đội trưởng! Sao không thấy Thần Kiêu vậy! Tôi tới đây vì anh ấy đấy!" Một nữ quân nhân mặc quân trang, đầu đội mũ, nói nhỏ với Đại Ngốc ở bên cạnh.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo, nhìn thấy Thần Kiêu đã nhảy ra khỏi xe việt dã, anh đeo kính râm đi về phía bên này.