Nữ binh đều là nữ hán tử, nhưng nhìn thấy Lục Bắc Kiêu có nhan sắc lại có thực lực chiến thần thì trái tim đều kích động.
"Trời ơi! Tôi kích động quá! Đó là Thần Kiêu! Cực giỏi!" Nữ binh Thời Vũ phấn khích nói với Lãnh Dao ở bên cạnh, mặc dù giọng rất nhỏ nhưng cả đội đều nghe thấy.
Ánh mắt Lãnh Dao dời khỏi người từ trên thân Lão Thái nhìn về phía Lục Bắc Kiêu. Ừm, lính do anh huấn luyện mấy ai kém được chứ! Lục Bắc Kiêu này đúng là rất xuất sắc!
Thời Vũ nhìn người mặc đồ đen rất cao to kia, Lục Bắc Kiêu đến gần bọn họ cô ta muốn kêu lên. Nghĩ đến việc sau này có thể huấn luyện chung với anh, thực sự rất vui vẻ!
Thần Kiêu của bọn họ vừa mới kết thúc cuộc diễn tập tác chiến đặc công của Quân khu Đông Nam, đã giành được bằng khen cá nhân hạng 2. Đội quân Huyết Lang do anh chỉ huy đã đánh bại lực lượng đặc công Hồng Quân chủ nhà, giành chiến thắng tập thể xuất sắc.
"Ôi! Chúng ta cũng có nữ quân nhân!" Lục Bắc Kiêu tháo kính râm xuống, trong miệng nhai kẹo cao su dáng vẻ như lưu manh, ánh mắt anh không nhìn qua ba nữ quân nhân kia mà quét qua năm người khác.
Mặt Đại Ngốc đỏ đến tận mang tai!
Khá lắm!
Giang Hải và Hà Phong cũng giống vậy, hormone trong cơ thể mỗi người ước chừng đã không yên từ lâu. Diệp thiếu gia và Phương Trác đã nhìn phụ nữ từ lâu rồi, không thay đổi trước những nữ hán tử này.
"A Kiêu, còn không nhanh thay đồ huấn luyện! Có em gái còn đặc biệt đế đây vì cậu đấy!" Diệp Thành buồn bã nói, "Về đến nhà có người phải quỳ trên bàn giặt rồi!"
Thời Vũ đỏ mặt, nhưng câu sau của đội trưởng Diệp là ý gì?
Lục Bắc Kiêu lại đeo kính râm lên và tự hào nói: "Tôi xin lỗi, anh đây không tham gia khóa huấn luyện với các cậu rồi!"
"Chết tiệt! Cậu đi đâu vậy, A Kiêu?" Diệp Thành tức giận nói, còn muốn thấy em gái anh phạt cậu ta quỳ ván giặt nữa mà!
Lục Bắc Kiêu không trả lời, sau khi chào hỏi Lão Thái xong thì ngón trỏ và ngón giữa dựng thẳng đặt lên chỗ thái dương rồi hất lên, một kiểu chào đơn giản và đẹp trai, tiêu sái quay người.
"Ơ?! Thần Kiêu không huấn luyện với chúng ta sao?!" Thời Vũ buồn bã nói.
"Em gái, kiềm chế chút. Vợ của Kiêu thần là một bình dấm chua đấy!" Lúc này Phương Trác cũng buồn bã nói.
"Hả? Kiêu thần kết hôn rồi?!" Thời Vũ còn suy sụp hơn, những nữ quân nhân khác cũng vậy, chỉ có Lãnh Dao đến vì Lão Thái thôi.
Thần Kiêu của bọn họ ngồi xe việt dã đã nghênh ngang rời đi, bọn họ không biết Lục Bắc Kiêu đến chỉ để giao súng!
"Từ giờ trở đi, quên đi quá khứ của cậu, thân phận của cậu, gia đình, người yêu, chiến hữu, bạn bè! Bây giờ cậu chỉ có một thân phận là người của một tổ chức, cậu tên A Mộc, sinh ra ở thôn Trại, huyện Đại Sơn, tỉnh Tường Vân. Từ nhỏ cha mẹ đã mất, gia cảnh nghèo khổ, để kiếm sống cậu đã làm đủ nghề cướp bóc trộm cắp, bây giờ làm việc cho tập đoàn!" Lão cảnh sát chống ma tuý Mèo Rừng đeo kính râm, vừa nói chuyện, Lục Bắc Kiêu vừa "Trang điểm" cho mình.
Hai má của anh đã lấm tấm râu ria.
"Tôi đẹp trai quá, nếu có người phụ nữ nào của ông chủ thích tôi, há chẳng phải tôi sẽ thất thân sao? Vợ tôi sẽ giết tôi!" Anh soi gương tự nói với chính.
"..." Lão cảnh sát chống ma tuý Mèo Rừng, thằng nhóc này rất lạc quan đấy.
“Cho cậu từ ba tháng đến sáu tháng để trở thành người được ông chủ Hồng gia của tập đoàn tín nhiệm!" Mèo Rừng lại nói, "Đây là ngôi nhà an toàn, nơi tôi liên lạc với cậu mọi lúc!”
Lục Bắc Kiêu nhìn vào gương, đội tóc giả, xem như hài lòng với khuôn mặt đầu râu quai nón.
"Nhất định phải chú ý an toàn, bên ta đã hi sinh bốn cảnh sát chìm rồi!" Vì vậy, biện pháp cuối cùng mới xin quân đội điều một bộ đội đặc chủng đến giúp, chỉ có lính đặc chủng mới cho ông ấn tượng đầu tiên là: Độc ác! Vô cùng lưu manh!