Ngón trỏ của anh đã ở trên cò súng.
"Anh A Mộc, tha mạng! Tha mạng!" Cuối cùng A Xung nhận sai, ôm đầu nói.
"A Mộc! Dọa cậu ta một chút là được rồi! Dừng tay thôi!" Hà Sơn ngăn anh lại.
Lúc này Lục Bắc Kiêu mới thu súng lại, giậm chân lên lưng anh ta, “Tôi không làm gì mà mẹ nó lại chửi bới tôi trước mặt anh Sơn, có năng lực thì dùng đi!"
Anh ghét bỏ nói với A Xung.
Hà Sơn nheo mắt nhìn A Mộc táo bạo, hoang dã và tính khí nóng nảy này, từ tận đáy lòng ông ta thực sự rất thích!
Lục Bắc Kiêu ngồi xuống bên cạnh, Hà Sơn đưa cho anh một điếu xì gà, "Bớt giận, đừng tức giận với đồng bọn vô cớ! A Mộc, ở trước mặt tôi cậu thực sự dám nói muốn làm đại ca?"
Chưa từng có đàn em nào dám ở trước mặt đại ca nói muốn làm đại ca! Anh là người đầu tiên đấy!
Lính mà không muốn làm tướng thì không phải lính tốt Nguyên tắc tương tự cũng áp dụng cho những băng đảng buôn ma túy! Lục Bắc Kiêu nheo mắt, hút xì à, "Anh Sơn, đã mạo phạm rồi, nhưng em không có ý chiếm chỗ của anh! Tuy xuất thân nghèo khó, nhưng em không thiếu tham vọng! Em muốn làm lớn! Sau này còn nhờ anh dạy dỗ nhiều!"
Hà Sơn bờ vai của anh, "Không tệ! Muốn thành tài nhất định phải có chí khí! Anh Sơn thưởng thức cậu! Hàng đêm nay giao cho cậu!"
"Anh Sơn yên tâm! Dù có phải mất mạng A Mộc cũng hứa đưa cho ngài ra ngoài!" Anh nói chắc nịch.
"Vừa rồi cậu còn nói không cứng được với phụ nữ? Thật? Ha ha... Lừa tôi à? Chẳng lẽ là gay?" Anh Sơn cười hỏi,
Lục Bắc Kiêu giả vờ xấu hổ, "Gay là gì ạ?"
"Đàn ông và đàn ông! Có cứng được với đàn ông không? Hả?" Anh Sơn nói với một nụ cười xấu xa.
Lục Bắc Kiêu ra vẻ buồn nôn, lắc đầu làm anh Sơn bật cười, "Tôi cũng không tin cậu không cứng được với gái, nhất định là anh em của tôi chưa thấy qua hàng ngon tôi! Lúc nào về sẽ tìm cho cậu mấy người chơi đùa!"
"Anh Sơn, em thực sự không cứng nổi với gái! Mẹ nó em có bệnh, chính là sẽ có cảm giác khi giết người!" Anh cười xấu xa nói.
Anh Sơn kia còn ra vẻ không tin.
"Anh Sơn! Anh phải tin em anh Sơn! Em thực sự sợ A Mộc là nội gián mới dẫn người đến bến tàu! Đám cớm kia không phải em dẫn đi!" A Xung quỳ trên mặt đất, đầu đập xuống đất cầu xin anh Sơn tha thứ.
Còn Lục Bắc Kiêu ánh tay trái của anh chảy máu, vẻ mặt tàn nhẫn, "Anh Sơn! Anh tin vào anh ta hay tin em? Tình hình tối nay hẳn là anh hiểu rõ, viên đạn của cảnh sát đã xuyên qua cánh tay của em! Mẹ nó em suýt chết! Em liều mạng mang hàng ra ngoài cho anh, kết quả thằng cháu này còn đổ oan cho em! Nếu không phải anh ta mang mấy chục người đến bến tay, cảnh sát sẽ không nhận ra! "
"A Mộc, đương nhiên anh Sơn tin cậu! Về thằng này giữ nó lại có ích lợi gì?! Thành công không có thất bại!" Anh Sơn nói xong, cầm lấy khẩu súng lục trong tay Lục Bắc Kiêu nhắm vào đầu A Xung
"Bằng" một tiến, A Xung máu chảy đầu rơi!
Hà Sơn kia giết người không chớp mắt!
"A Mộc, vất vả rồi, nghỉ ngơi đi thôi." Hà Sơn vỗ vỗ bả vai anh, trầm giọng nói.
Lục Bắc Kiêu lạnh lùng liếc nhìn thi thể A Xung, lúc quay người miệng nhếch lên.
Sáng sớm hôm sau, Hà Sơn nhận được tin rằng lô hàng tối hôm qua đã bị hải quan thu giữ khi vào nội địa!
Nhưng đó là tổn thất của nhà phân phối, lô hàng này đã được thanh toán rồi!
"Anh Sơn, thật sự nên đẩy xác A Xung ra ngoài đánh!" Lục Bắc Kiêu nghiến răng nghiến lợi nói. Ý anh là A Xung kinh động đến cảnh sát, mặc dù mặc dù cảnh sát không bắt được nhưng lúc nhập cảnh hàng hóa đã bị hải quan tóm được!
"Chuyện trước đã qua, bây giờ chiêu đã Wessego thật tốt! Bọn họ sắp đến rồi!" Hà Sơn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi nói