Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 396 - Chương 396:

Chương 396:

Nếu như rắn hổ mang không bắn, anh ấy sẽ không thể tự bảo vệ mình, còn có thể sẽ liên lụy đến Lục Bắc Kiêu! Mặc dù có lẽ anh ta không biết Lục Bắc Kiêu là rắn đuôi chuông!

Hà Sơn cũng toát mồ hôi, lẽ nào A Mộc mà ông ta hết sức coi trọng cũng là nội gián?!

"Nổ súng đi! Giết anh ta! Tôi sẽ tin cậu không phải cảnh sát nằm vùng!" Wessego thúc giục nói, khóe miệng nở nụ cười xấu xa. Ông ta đã chắc chắn rắn hổ mang là nội gián, nhưng đang muốn cho nổ tung một con khác!

Ngay khi Wessego dứt lời, chỉ thấy Lục Bắc Kiêu giữ tay rắn hổ mang với tốc độ cục nhanh, rắn hổ mang không cẩn thận rơi súng xuống đấy. Lúc này Lục Bắc Kiêu rút súng từ eo mình ra, đặt vào vị trí tim của rắn hổ mang.

"Nội gián cái gì, mẹ nó thật khó chịu!" Khóe miệng Lục Bắc Kiêu tàn nhẫn cong lên, vừa nói xong tiếng súng đã vang lên!

Những hành động liên tiếp của anh chưa đầy mười giây, gọn gàng mà linh hoạt, không chút dài dòng!

Đạn xuyên qua tim rắn hổ mang, máu tươi phun ra ngoài bắn lên mặt Wesseg. Ông ta căm ghét lấy khăn ra lau, còn rắn hổ mang đã ngã xuống đất thành một thi thể!

"Ném nó xuống biển cho cá mập ăn!" Wessego lạnh lùng nói.

Lính đánh thuê súng ống đầy đủ lập tức kéo rắn hổ mang lên, ra buồng nhỏ trên tàu để lại một đường máu tươi. Cách cánh cửa sổ, bọn họ nhìn thi thể rắn hổ mang bị ném xuống biển sâu.

"Wessego, lần này ngài còn nghi ngờ tôi chứ?" Lục Bắc Kiêu híp mắt, nói sâu xa.

Nếu như anh là nội gián thật sẽ giết đồng bọn của mình để chứng minh?! Nội gián giết người cũng sẽ bị xử phạt! Lần này Hà Sơn tín nhiệm Lục Bắc Kiêu hơn.

"Thuộc hạ của Hà tiên sinh quả nhiên tàn nhẫn!" Wessego tháo kính râm xuống nhìn Lục Bắc Kiêu , cười nói, "Kẻ vừa chết kia đúng là cảnh sát nằm vùng! Cho gã một súng đã là có lợi cho gã rồi!"

"Nhanh! Cứu người!" Mèo Rừng đứng trên boong tàu cầm kính viễn vọng trên tay, nhìn thấy người nổi lơ lửng trên mặt biển thì vội vàng nói.

Ca-nô lập tức vọt tới, rắn hổ mang nhanh chóng được cứu lên. Anh ta nằm trên boong thuyền, nhếch miệng lên, cởi cúc áo, túi máu tươi trên ngực đã rỗng, có một sợi dây đính vào eo anh ta.

"Mèo Rằng, may thằng nhóc kia nhanh trí, nếu không tôi sẽ phải chết!" Rắn hổ mang cười nói, vừa rồi thực sự đã kinh sợ.

Anh ta không sao cả.

Bởi vì đoán trước được Wessego sẽ giở trò này, anh ta đã làm theo chỉ thị của Mèo Rừng, đặt một túi máu và kíp nổ nhỏ trên người mình, chỉ phát ra tiếng súng chứ không làm bị thương, giả bộ như trúng đạn thật. Còn trong súng của Lục Bắc Kiêu là đạn giấy!

Lần này, Lục Bắc Kiêu không chỉ giành được sự tin tưởng của Hà Sơn và Wessego, lại còn để cho rắn hổ mang đã bại lộ thân phận có thể thoát thân, đây mới gọi là một mũi tên trúng hai đích!

"Thằng nhóc kia đầu óc rất được nha! Cũng là nó nhắc nhở tôi làm vậy! Chỉ tiếc lần này chúng ta đã để cho hai tên trùm ma túy chạy thoát!" Mèo Rừng nói, xem ra thằng nhóc kia còn phải làm nội gián giúp ông một thời gian.

Toàn thân rắn hổ mang ướt đẫm nằm trên boong tàu, nói với Mèo Rừng: "Còn nhiều thời gian, rắn đuôi chuông sẽ giết chúng!”

Quả nhiên anh chưa về.

Diệp Kiều người đang ngồi trong lớp học môn tự chọn, hai tay chống cằm nghe giảng. Lúc trước anh nói nửa năm, nhất định xảy ra biến cô gì rồi!

Chuông tan học vang lên, cô còn đang mất tập trung, cô gái bên cạnh bảo cô nhường đường cô mới tỉnh táo, lập tức đứng dậy.

"Bạn Diệp Kiều, cậu cũng học lớp nhiếp ảnh? Tại sao trước đây tôi chưa gặp cậu vậy?" Diệp Kiều ngẩng đầu lên, bắt gặp khuôn mặt của hotboy mặc áo jacket Lý Thành Hề!

Bình Luận (0)
Comment