Lúc Diệp Kiều nhận máy đang ở cùng mẹ chồng và bà ngoại, cô nhấc máy rời đi. Từ lúc bắt đầu có PHS*, cô đã sắm một cái, vật này nhỏ tiện lợi hơn nhiều so với cái máy như cục gạch kia.
*Điện thoại di động của Trung Quốc
"Chẳng lẽ chút chuyện nhỏ còn cần tớ ra mặt! Là trách nhiệm của chúng ta thì chịu trách nhiệm, không phải của chúng ta thì đấu lại!" Diệp Kiều trả lời điện thoại ở lối thoát hiểm, nghe trong tiệm xảy ra chuyện thì dặn dò An Hân.
"Kiều Kiều này, giá trị bản thân cao như vậy còn dẫn bạn học mở quán trà sữa! Cái quán nhỏ đó có thể kiếm được tiền gì chứ, còn lo không đủ!" Bà cụ Kiều nói. Bà sống ở Thanh Thành quanh năm, thỉnh thoảng đến thành phố này một lần, ở lại mười ngày nửa tháng thăm cháu gái.
"Nói đúng là con muốn mời con bé đến công ty con làm trợ lý, con nhóc này còn không chịu! Con còn nói quán trà sữa này là đồ án thiết kế tốt nghiệp của con bé, con bé học marketing mà! Nghe nói làm ăn khá khẩm lắm, kiếm tiền hay không là thứ hai! Nhìn cách tiếp thị của con bé xem, đủ kiểu!" Đỗ Dĩnh vui vẻ nói.
Ở những năm 90, tiệm trà sữa không nhiều, có cũng ít. Chiến dịch tiếp thị như Diệp Kiều thậm chí còn ít hơn, cô có rất nhiều lý thuyết về marketing nhưng thực ra đó là từ trí nhớ và hiểu biết của kiếp trước. Đương nhiên, trong sách vở cũng có, kết hợp với thực tế tốt hơn.
"Con nhóc này di truyền ưu điểm kinh doanh của người nhà Kiều gia tôi!" Bà cụ Kiều tự hào nói.
Quán trà sữa đã tập trung rất nhiều khách hàng, Đổng Nhàn và Trịnh Hương ở bên cạnh cũng đến xem chung vui.
"Bác gái, con ruồi này cháu nhìn không giống đã bị nấu, mà giống bị bỏ vào!" u Dương cẩn thận quan sát con ruồi kia, nói nghiêm túc.
Cô ấy nghi bác gái này giả vờ, cố ý mang con ruồi đến bỏ bào trà sữa đổ oan cho các cô.
"Cô bé này, có ý gì? Cô nói tôi bỏ vào sao? Tôi bị điên à? Buồn nôn vậy mà!" Bác gái kích động nói, một tay chống hông, "Chủ của các cô đâu? Mau ra đây nói chuyện với tôi xem giải quyết thế nào? Bây giờ mà không giải quyết được tôi sẽ đến Cục vệ sinh báo cáo các cô, thu hồi giấy phép vệ sinh của các cô!"
Bác gái nói rất mạnh mẽ.
"Một con ruồi to như thế mà, buồn nôn quá, bếp của bọn họ rất bẩn!" Lúc này trong đám người Trịnh Hương lớn tiếng hét lên.
"Đúng rồi! Không ngờ trong trà sữa có ruồi mà bán chạy như vậy! Các chàng trai, cô gái, sau này các cô cậu còn dám uống sao?" Bác gái lớn tiếng nói.
Lúc này, chuông gió ngoài cửa vang lên, có người đi vào, chính là Diệp Kiều.
Hôm nay, Hoa Nhị chịu trách nhiệm pha chế trà sữa cũng từ phòng bếp sau đi ra, trên người mặc đồng phục đầu bếp, trắng trẻo, sạch sẽ.
"Bác gái, ngài nói con ruồi ban đầu ở trong cửa hàng của chúng tôi, có bằng chứng gì không?” Diệp Kiều cất giọng nói.
"Hừ! Chủ này nói chuyện thế nào vậy?! Không phải ở cửa tiệm của các cô thì sinh ra ở miệng tôi à?! Mọi người nhìn xem, thái độ này còn làm dịch vụ cái gì chứ!" Bác gái lớn tiếng ầm ĩ nói.
"Rốt cuộc ngài có chứng cứ không?" Diệp Kiều không nhịn được nói.
"Tôi, tôi lấy ở đâu ra chứng cứ. Tóm lại tôi uống phải con ruồi này từ trà sữa của cô! Cô phải bồi thường cho tôi!" Bác gái tiếp tục nói.
"Ồ! Giờ mới tháng ba, lấy đâu ra ruồi?!" Diệp Kiều cất giọng phản bác.
"Có phải ruồi hay không hỏi phòng bếp phía sau! Bình thường cô cũng không ở trong quán!" Trịnh Hương cất giọng nói, dẫn đầu đi về phía Hoa Nhị, "Đây là đầu bếp của các cô sao? Cô nói chút xem, ở bếp sau của các cô có ruồi không?"
Trịnh Hương hỏi Hoa Nhị đã bị các cô ta mua chuộc.