Lúc trước các cô mua chuộc Hoa Nhị bảo cô ấy cố ý bỏ ruồi vào trong hoặc là cho thuốc xổ. Nếu như bị khách phát hiện thì để cô ấy chủ động thừa nhận điều kiện vệ sinh trong quán các cô không hợp chuẩn!
Trong lòng Trịnh Hương và Đổng Nhàn kích động đến thế nào, đúng lúc này có nhiều khách đến xem vậy mà.
Sau này xem ai còn dám đến mua trà sữa của các cô không!
"Điều kiện vệ sinh của bếp chúng tôi rất tốt! Không có ruồi gián gì cả! Cho nên con ruồi này tuyệt đối không thể ở trong tiệm chúng tôi được, tôi có thể chịu trách nhiệm nói mỗi cốc trà sữa tôi đều kiểm tra cẩn thận!" Hoa Nhị nói với vẻ mặt thành khẩn, nhìn mọi người lớn tiếng nói.
Cô ấy vừa nói xong, Trịnh Hương và Đổng Nhàn đang đắc ý nụ cười trên mặt cứng đờ, sau đó hoang mang.
"Cô, cô" Trịnh Hương nhìn Hoa Nhị, tức giận đến mức không biết nên nói cái gì.
Rõ ràng cô ấy đã đồng ý rồi, thế mà lật lọng!
Mấy ngày hôm nay cứ chờ cô ấy bỏ ruồi hoặc bỏ thuốc xổ, cô ấy mãi chưa làm! Mãi cho đến hôm nay cô ấy làm vậy, hiện tại muốn cô ấy thừ nhận, cô ấy lại nói thế!
Rốt cuộc cô ấy ở bên nào?!
Nhưng Hoa Nhị này sợ đến lúc đó liên lụy đến cô ấy nên mới nói vậy?
Dù sao thì hôm nay quán trà sữa của bọn họ cũng không thể rửa sạch được!
"Không phải các cô bán quần áo bên cạnh sao, đúng rồi, nghe nói quán trà sữa tên Chúng ta ở đối diện cũng là của các cô?! Các cô vào quán tôi kêu gào cái gì? Đang xen vào việc của người khác hay có ý khác?" Diệp Kiều mỉa mai Trịnh Hương và Đổng Nhàn.
"Chúng tôi, chúng tôi không thể tới xem một chút sao? Cửa hàng của cô không làm gì về vệ sinh, không tiệt trùng, tiết kiệm chi phí!"
"Vị này, tất cả mọi người đều làm ăn! Cô biết cô ăn không nói có có ảnh hưởng đến kinh doanh của chúng tôi thế nào không? Cô có chịu được hậu quả không?" Diệp Kiều lại nói.
"Tôi ăn không nói có từ bao giờ hả? Là bác gái này uống trà sữa có ruồi của các cô, tôi chỉ lấy lại công bằng cho bác ấy thôi!" Trịnh Hương đuối lý vội vàng đổi giọng lớn tiếng kêu lên. Đổng Nhàn lại im lặng không nói gì, để mình Trịnh Hương ra mặt.
"Được! u Dương, bây giờ cậu có thể báo cảnh sát, Từ Nhiễm đâu? Lên lầu mở camera xuống! Hôm nay tớ muốn xem xem con ruồi này rốt cuộc ở đâu ra!" Diệp Kiều cất giọng nói.
"Bác gái, mong lúc cảnh sát đến bác có thể ăn nói hùng hồn thế nữa!" Diệp Kiều nhìn bác gái giả nạn nhân kia, nói.
Quán trà sữa vẫn đông khách.
"Cô nghĩ tôi sợ gọi cảnh sát sao? Con ruồi này ở trong trà sữa của cô, cô đừng cố chối!" Bác gái kia lớn tiếng nói.
Trịnh Hương và Đổng Nhàn càng đắc ý, các cô ta còn cho rằng con ruồi kia là do Hoa Nhị cố ý bỏ vào.
"Các bạn học, tình hình hôm nay các bạn cũng thấy rồi, mong các bạn tạm thời đừng rời đi, chờ có manh mối điều tra ra chân tướng rồi đi, có được không?" Diệp Kiều nói.
Những người ăn dưa này đều đang chờ đợi đoạn kết, làm sao họ có thể cam tâm ra đi.
Chỉ chốc lát sau Từ Nhiễm mang chiếc laptop Diệp Kiều bỏ ra hơn mười nghìn tệ mua từ trên lầu xuống.
"Kiều gia, đúng lúc quá, camera quay trúng đúng chuẩn bác gái luôn này!" Từ Nhiễm kích động nói, đặt laptop xuống bàn, nóng lòng mở đoạn video từ camera ra.
Đổng Nhàn đã chết lặng, họ lắp camera từ khi nào vậy?!
"Các cậu xem, ở đây! Bác gái mở khăn tay ra, lấy con ruồi trong khăn tay ra bỏ vào miệng ngầm, sau đó uống một ngụm trà sữa!" Từ Nhiễm kích động nói "Thật buồn nôn đấy!"
Từ Nhiễm vừa nói xong, tất cả mọi người sững sờ, nhất là Đổng Nhàn và Trịnh Hương. Bác gái này không phải tình cờ đến uống trà sữa mà đóng giả nạn nhân, con ruồi này cũng không phải do Hoa Nhị bỏ vào?!