Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 402 - Chương 402:

Chương 402:

Bất kể là bác gái kia có phải do hai cô này kêu đến không, cô cũng phải đổ vũng nước này lên người bọn họ, đây chính là báo ứng của bọn họ!

Tuy rằng bọn họ muốn mua chuộc Hoa Nhụy, ngay ngày hôm đó Hoa Nhụy đã đem chuyện này nói với cô, tuy rằng buôn bán, gặp phải những thủ đoạn cạnh tranh dơ bẩn cũng là chuyện bình thường, nhưng, thủ đoạn của hai người này quá bỉ ổi rồi, có loại này phải làm cho bọn họ sáng mắt ra!

Ngày thứ hai cô đã cho người lắp máy giám sát!

Trịnh Hương và Đổng Nhàn nghe Hoa Nhụy, Diệp Kiều nói như thế, lại ngẩn ra thêm lần nữa, cái người Hoa Nhụy này, không giúp bọn họ thì thôi còn đi mật cáo với Diệp Kiều! Cô ta làm như thế thì có chổ nào tốt chứ? Chẳng qua là chút tiền lương! Chút tiền lương này có thể đủ phí sinh hoạt một tháng sao?

Bọn họ lại không biết, họa phí mỗi kỳ của Hoa Nhụy đều là do Diệp Kiều đưa trước, cô những ngày này đến đây làm phục vụ cúng chỉ là muốn mua chút quà tặng cho Diệp Kiều mà thôi.

“Cô, cô cũng vu cáo chúng tôi!” TRịnh Hương tức giận đến tay run rẩy chỉ Hoa Nhụy.

“Tôi nói đều là sự thật!” Hoa Nhụy nói như đinh chém sắt.

“Đúng! Tôi nói cũng là sự thật! Có hai người làm chứng, các người đừng mong chối tội!” Bác gái lại hồi phục sức chiến đấu, lớn tiếng nói.

Đổng Nhàn lúc này mới nhẹ nhàng lui lại muốn rời khỏi đây, bác gái kia liền đi lên cản lại, “Cô đừng đi! Một lúc nữa cảnh sát đến, cô đừng có mở mà đổ hết lên người tôi! Chuyện này là các người cúi giục tôi làm!”

Đúng là ác nhân có ác nhân trị mà!

Diệp Kiều nhịn không được cười, sức chiến đấu của bác gái này quá đỉnh!

Nếu chỉ có mình bác gái này nói là bọn họ sai khiến chắc không có mấy người tin, nhưng Hoa Nhụy cũng đứng ra nói, lại thêm biểu hiện lúc trước của Trịnh Hương, những khách hàng đứng xem không tin không được.

“Hai cô sinh viên này, nhìn cũng xinh đẹp mà sao tâm địa đen tối vậy! Không giống người tốt!”

“Bon họ không phải là Viện Mỹ kế bên sao? Đổng Nhà này, trong nhà còn có nhiều tiền đó!”

“Bác gái, bà kéo tôi làm gì? Tôi lại chưa từng nói như vậy!” Ý là tất cả đều là do Trịnh Hương nói đó!

Thật là hai bông hoa giả mà!

Diệp Kiều cảm thán, dường như nhìn thấy mình và Lý Vận của kiếp trước, lúc đó cô cũng ngốc như thế, đã trở thành công cụ cho Lý Vận lợi dụng.

“Cô lúc này lại đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu bạn cô sao? Lúc đó là cô cầm một phong bì đến tìm tô, muốn tôi giúp các người!” Hoa Nhụy căm hận Đổng Nhàn, cô cho rằng, người nghèo đều sẽ người không có đạo đức bán mạng vì tiền sao!

TRịnh Hương nghe Hoa Nhụy nó như thế mới phản ứng lại, chị em tốt của cô muốn đổ hết lên người cô đây.

“Cô đừng có mà li gián chúng tôi! Tôi không nói như vậy bao giờ! Trịnh Hương, cậu đừng nghe bọn họ nói!” Đổng Nhàn vội vàng giải thích.

“Cái gì mà ồn ào vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” TRước cửa một vị cảnh sát đi vào hỏi.

Diệp Kiều lập tức đi lên phía trước, đem hết chuyện này nói với cảnh sát.

“Bác gái, sau này bất kể là ai sai khiến bác làm, thì cũng không thể làm như vậy biết chưa? Đây gọi là rảnh rỗi sinh sự, gây ra lớn chuyện, thì sẽ bị tam giam đấy!” Vị cảnh sát đó nói.

“hai người càng tồi tệ hơn, cạnh tranh không bằng người ta, lại giở thủ đoạn đen tối, muốn ngồi tù sao? Bà chủ, chuyện này cô muốn giải quyết như thế nào?” Chú cảnh sát nói, lại nghĩ chuyện này cũng không nghiêm trọng, không cần phải giải về đồn cảnh sát.

“Đồng chí cảnh sát, tôi yêu cầu bọn họ công khai xin lỗi, viết thư xin lỗi dán ở cựa tiềm của chúng tôi, trên thư xin lỗi bắt buộc phải viết rỏ chuyện bọn họ vụ cáo chúng tôi, nến không cửa hàng của chúng tôi sẽ bị ảnh hưởng! Còn có, trên thư xin lỗi còn phải dán hình của bọn họ nữa!” Diệp Kiều cứng rắn nói.

Trên thư xin lỗi còn dán ảnh, nhưng sinh viên đi qua con đường này đều thấy, vậy không phải rất mất mặt sao?

Đổng Nhàn có 100 cái không muốn.

Bình Luận (0)
Comment