Anh buông tay Dã Kê ra, tay hắn thiếu chút nữa gãy ra, thân hình cao lớn đi về trước, chắn trước người Diệp Kiều, ngón tay thô ráp bấu chặt càm cô nâng lên.
“Chính cô là người đốt kho hàng của chúng tôi, hả?” Người đàn ông nghiếm răng nghiêm giọng hỏi.
Đôi mắt anh khóa chặc khuôn mặt cô, đôi mắt anh nhìn vào mắt cô như muốn hút đi linh hồn trong đó, Diệp Kiều cảm thấy trái tim, linh hồn mình bất cứ lúc nào cũng bị anh hút đi, hơi thở của anh bao quanh lấy cô..
Cô, cuối cùng, có thể gặp anh rồi!
“Tôi, tôi…” Diệp Kiều lắp bắp, không biết nên nói gì, cô cũng kích động, máu huyết toàn thân như sôi trào.
Cô thật sự không ngờ lúc này sẽ gặp được anh, chuyện này rất là ngoài ý muốn, làm cô rất kinh ngạc, lại rất vui sướng.
Nhưng anh đang nằm vùng.
Anh hiện giờ là thanh viên của bọn buôn ma túy!
Trong lòng Lục Bắc Kiêu cũng kích động không thôi, thật sự không ngờ, ở nơi ma quỷ này mà còn có thể gặp được cô, cô làm sao mà đến đây? Vì sao lại đến đây? Cô có nhận ra anh không? Nhưng mà anh vẫn cố ý giả giọng, sợ nha đầu này làm lộ thân phận của anh.
“Đúng! Anh A Mộc! Chính là con nhỏ này, dám phóng hỏa! Anh nhất định phải trừng trị cô ta thật hung ác vào!” Dã Kê tức giận nói.
Anh A Mộc…
Hình như đã nghe qua ở đâu rồi…
“Nhìn cũng không tệ…” Lục Bắc Kiêu khả ố nói, sao đó ngón tay cái sờ sờ vào gương mặt cô.
Một cảm giác tê dại từ lâu không thấy chạy đi khắp cơ thể.
“Anh A Mộc, anh thích thì đem đi chơi đi!” Dã Kê lập tức nịnh bợ Lục Bắc Kiêu, cười bỉ ổi.
“Anh, anh buông tôi ra! Lấy cái tay dơ bẩn ra khỏi người tôi!” sau khi Diệp Kiều qua cơn kích động, bình tĩnh lại có ý phản kháng, gạt tay Lục Bắc Kiêu ra, lớn tiếng nói.
“Ồ! con nha đầu này! Thật là muốn bị thi thập mà, anh A Mộc, anh phải giáo huấn cô ta thật tốt!” Dã Kê lên tiếng, thật hi vọng anh A Mộc chơi xong sẽ thưởng cô ta cho hắn!
“Dã Kê, chuyện tối này kho hàng bị cháy, tốt nhất đừng truyền ra, nếu không anh Sơn trách tội, thì mày ăn không vào đâu… đừng trách anh đây không bảo vệ mày.”
“Vâng vâng vâng! Anh A Mộc, em còn sợ anh trước mặt anh Sơn nói em…” Dã Kê vội nói, số hàng hóa này mà có vấn đề thì đám bọn họ chết chắc.
Lục Bắc Kiêu kéo Diệp Kiều đi vào sân, Diệp Kiều giả vờ phản kháng.
“Buông tôi ra! Bọn nhị khúc chúng mày, đừng có đụng vào tôi, dám đụng vào tôi tôi sẽ cho các người biết tay.” Diệp Kiều tiếp tục giả vờ nói, sợ Lục Bắc Kiêu nằm vùng bị bại lộ.
Nha đầu này, thật là…
“Lên lầu!” Lục Bắc Kiêu nghiêm khắc nói, đẩy cô một cái, Diệp Kiều thiếu chút nữa ngã xuống, liến nắm lấy tay vịn đi lên lầu.
“Đừng có đẩy tôi, để tôi đi, các người là lũ nhị khúc!” Diệp Kiều lại cố ý mắng chửi.
“Con nha đầu này, mồm miệng cũng sắc đấy, một chút nữa cho cô chỉ biết khóc!”
Lúc đi lên gặp mấy tên côn đồ, bọn họ đối với Lục Bắc Kiêu rất cung kính, có thể thấy thân phận nằm vùng của anh cũng rất cao.
“Đừng có chạm vào tôi! Tôi không muốn, buông ra!” vừa đến cửa phòng, anh liền đẩy cô vào, Diệp Kiều nắm lấy khung cửa lớn tiếng nói.
“Ngoan ngoãn cho tôi, đi vào!” Lục Bắc Kiêu nói xong thì đẩy cô vào phòng, sau đó đóng mạnh cửa lại.
Diệp Kiều thở hỗn hễn nhìn người đàn ông vừa đóng cửa sau đó quay người lại , lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Một người đàn ông thô bạo cuồng dã đi về phía cửa phòng cô, hai mắt nóng rực, vừa chạm tới cô, đôi bàn tay thô ráp như giấy ráp ôm lấy khuôn mặt non nớt của cô, phun hơi thở nóng rực lên mặt cô, khiến cô cảm thấy khó thở hơn bao giờ hết. …
“Sao lại đến đây? Hả?” Thanh âm anh trầm khàng, thấp giọng hỏi.