Hơi thở nam tính có thể làm cô bị nóng chảy, trái tim cô đập liên hồi, một đôi mắt ánh hơi nước nhìn chằm chằm anh, tạo hình này của anh giống hệt với kiếp trước bọn họ gặp lại, mà kiếp trước, cô không nhận ra anh, nghĩ như vậy thần kinh càng thêm hưng phấn.
Đã hơn một năm không gặp, giờ phút này anh gần trong gang tấc, Diệp Kiều căn bản là không thể nghĩ gì, cũng không thể trả lời anh, cô chỉ muốn hít một hơi!
Anh lại càng kích động với hưng phấn hơn cô, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, đôi mắt ngập nước, miệng nhỏ há to, anh cũng nhiệt huyết sôi trào, cúi đầu xuống, tựa như dã thú mà gặm hôn lấy!
Nhiệt liệt mà cuồng dã hôn, là cảm xúc lúc này chứng tỏ anh đang phát tiết!
Diệp kiều bị anh lây nhiễm, trở tay ôm lấy thân hình nóng bỏng của anh, nhón hai chân, để nụ hôn của hai người càng sâu, càng nóng bỏng!
Bàn tay to của anh ấn cô xuống, dùng sức xoa bóp, ấn vào trong lòng ngực, giống như muốn hòa cô làm một với thân thể mình, làm cho cô không chống đỡ được, râu quai nón vuốt ve trên da thịt non mềm, vừa ngứa vừa tê dại…..
A…… Nóng quá……
Càng nóng lên, thần kinh lại càng trở nên hưng phấn, mỗi một tế bào ở thân thể đều đang kêu gào, thân hình bị bắt theo mỗi động tác của anh không ngừng xoay trong, lúc thì dán vào vách tường, khi thì đụng vào ván cửa, cái ván cửa kia bị bọn họ đập vào "bụp bụp"!
“Anh A Mộc đêm nay có diễm phúc thật đấy! Cô bé kia thật khá!"
Bên ngoài truyền đến thanh âm của ngựa con.
Cô bị anh đè ở trên ván cửa, vạt áo thun bị anh vén lên vùi đầu vào ôn hương nhuyễn ngọc: "Không được! Đừng chạm vào tôi! Cứu mạng!”
Diệp Kiều phối hợp kêu lên, mỗi tế bào trên thân thể lại kêu gào: “Muốn muốn muốn!”
Mặc kệ tình cảnh giờ phút này của họ, mặc kệ thân phận của anh, càng mặc kệ làm một người nằm vùng, mẹ nó, giờ anh chỉ muốn gặm cô một lượt từ đầu đến chân!
“Anh Kiêu……” Đôi tay cô ôm lấy đầu anh, đó đúng là tóc thật của anh, cực kỳ cứng, cô nâng đầu của anh lên, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt như thiêu đốt: "A ——” lại nóng bỏng mà hôn xuống!
“Cô nhóc……vì sao lại tới đây? Hử? Biết anh đang làm gì không?" Lần thứ hai hôn tới thở hồng hộc, cuối cùng anh cũng buông cô ra, môi vẫn còn để ở cánh môi cô, hơi thở thơm mát hòa cùng hơi thở của cô.
Đôi môi Diệp Kiều sưng đỏ, khẽ mở ra, hô hấp dồn dập, cô có thể nói là cô tới tìm anh sao?
Không thể!
“Em, em đến du lịch……đúng lúc, vừa có bạn học cùng quê, ở đây……cô ấy bị anh trai ruột bán cho bọn buôn ma túy, nên em tới cứu cô ấy……" cô thở hồng hộc, đứt quãng hoàn mỹ giải thích cho anh.
“Em biết…….anh, là……nằm…… A ——” từ "đế" kia còn chưa nói xong đã bị anh nóng bỏng hôn lấy, nụ hôn này mang theo ý vị trừng phạt, anh thậm chí là cắn, cắn đến đầu lưỡi cô đau nhói, đau đến nhíu mày, anh mới buông ra.
“Làm loạn! Tới địa phương quỷ quái này du lịch làm gì?! Nơi đây khắp nơi đều là hoa anh túc!" Anh thấp giọng giáo huấn, bàn tay to thậm chí còn đánh mông cô.
“Mọi người thật ra là chỉ chơi ở trong huyện thành thôi, ai biết bạn học…." Cô biết, anh đây là đang lo lắng nguy an của cô.
“Sao bên trong anh A Mộc chả có tí động tĩnh nào vậy?" Bên ngoài, có con ngựa con nghe lén.
Lục Bắc Kiêu cởi áo thun trên người ra, ném xuống mặt đất, anh xoay người đi ra cửa, trừng mắt nhìn ngựa con vẻ mặt đáng khinh: "Mẹ nó, có cần tiến vào xem trực tiếp mới bằng lòng không, hả? Phiền muốn chết! Cút!"
Thân hình trần trụi của anh đứng ở cửa, lạnh giọng nói với hai con ngựa con đứng ở cửa!