Kho hàng hóa giao cho gà rừng trông coi, bây giờ lại bị lộ ra hai rương bị đốt. Không biết là ai đêm đó chạy tới đây cáo trạng, chọc giận, yêu cầu Lục Bắc Kiêu cung cấp những đồ vật này!
Rạng sáng 5 giờ, vùng cao nguyên còn đang đắm chìm trong mộng đẹp, nhiệt độ không khí thấp hơn 5 độ, gà rừng quỳ hai gối xuống đất, người đàn ông khoác áo gió màu đen, trong tay cầm súng giống như thần từ trên cao mà nhìn xuống.
“Anh A Mộc! Tha mạng! Anh giúp em cầu tình bên phía Sơn gia đi!" Gà rừng không ngừng dập đầu nói.
“Gà rừng, anh lần này không giúp được em. Anh Sơn rất hận người được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều!" Lục Bắc Kiêu hung ác nói, súng trong tay đã bắt đầu lên đạn!
“Anh A Mộc, em sai rồi, em sai rồi! Anh cứu cứu em, Sơn gia coi trọng anh như vậy, em chỉ là mẹ nó nhất thời hồ đồ thôi, em chính là thằng khốn nạn!" Gà rừng không ngừng tát mặt mình, không ngừng xin tha.
Lục Bắc Kiêu đi đến trước mặt anh ta ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai, ở bên tai anh ta thì thầm: "Gà rừng, thật ra anh không muốn giết em…..nhưng mà, mẹ nó mày chắc chắn phải chết! Bởi vì mày động tới người phụ nữ của tao……!"
Động tới người phụ nữ của anh?!
Gà rừng há hốc mồm, còn đang tự hỏi ý trong lời nói của anh.
Lúc này, Lục Bắc Kiêu giao khẩu súng cho ngựa con ở bên cạnh.
Ngựa con kia kích động mà tiếp nhận, là người mà thường ngày có quan hệ tốt với gà rừng: "Gà rừng, xin lỗi nha, mày chết thì vị trí này mới là của tao!"
“Mày…….mày." Gà rừng hoảng sợ mà nhìn Lục Bắc Kiêu, anh, anh là nằm vùng?!
“Pằng” một tiếng, huyệt thái dương của gà rừng bị thủng một lỗ, viên đạn xuyên qua đầu, anh ta chết mà không kịp nhắm mắt ngã xuống mặt đất!
Khóe miệng Lục Bắc Kiêu dương dương tự đắc: "Tốt lắm!"
Dám động vào người phụ nữ của Lục Bắc Kiêu!
Trên thân thể mềm mại của người con gái có đầy vết đỏ, thậm chí là đã tím lại, anh cũng không phải cố ý chẳng qua là do cô quá mê người, chỉ cần dính vào thì không kìm được mà phải gặm cắn, cô lại non mềm như vậy, chỉ không cẩn thận thì sẽ để lại vết đỏ!
Đây đúng thật là duyên phận sao?
Người nằm vùng như anh có thể tại nơi hiểm cảnh này gặp lại cô!
“Vợ ngoan, dậy nào….." anh ngồi xổm xuống mép giường, cằm để ở mép, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn dung nhan đang ngủ của cô.
Khuôn mặt vừa trắng vừa hồng, lông mi thật dài dán ở trong mí mắt, cô ngủ say giống y hệt như đứa trẻ mới sinh, vừa ngoan vừa đáng yêu, không đành lòng gọi cô dậy!
Cô trở mình, trong miệng phát ra âm thanh đau nhẹ, từ từ tỉnh lại: "Anh Kiêu!"
“Lạnh không? Tốt rồi, đừng để bị lạnh. Chỗ quỷ quái này buổi sáng lạnh lắm!" Giọng điệu của anh dịu dàng, vì cô đắp chăn, lại hôn hôn má cô.
“Thật khó chịu…..sao anh lại biến mình trở nên xấu như thế?" Cô thì thầm nói.
Râu quai nón đầy mặt, liếc mắt một cái cũng làm người khác sợ hãi!
Thế cho nên kiếp trước cô không thể nhận ra anh.
“Mẹ nó, anh đã hóa trang xấu như vậy rồi vẫn còn bị phụ nữ thương nhớ!" Anh trào phúng nói: "Ngoan, không còn sớm đâu, để anh bảo người tiễn em đi, trở lại trong thị trấn, rồi đi huyện thành, cùng bạn học của em trở về đi!"
Cô biết ngay là anh sẽ tìm cách tống cô về lại thành!
“Anh Kiêu……em không muốn đi……." Cô chép miệng, tùy hứng nói, nếu cô đi rồi, anh trúng đạn thì sao bây giờ? Hoặc là, buổi tối không có chỗ để trốn, bị người khác bắt thì sao……
“Không muốn đi? Ở lại, cùng anh sắm vai khả buôn ma túy? Em tùy hứng quá! Bé cưng ngốc, em là uy hiếp của anh, có hiểu không? Không thể ở lại!" Anh nhẹ nhàng xoa xoa cô, thấp giọng nói.
“Anh không sợ trời không sợ đất, đến diêm vương còn không sợ, chỉ sợ mỗi bé cưng ngốc của anh bị thương……" ngồi xuống mép giường, đem cô ôm vào ngực, anh lại nói.