Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 424 - Chương 424:

Chương 424:

Khi đang nói chuyện, cánh tay chắc như thép của anh ôm chặt lấy chăn đang bọc lấy cô, khó có thể tưởng tượng được nếu người trong ngực bị thương thì anh sẽ phản ứng ra sao! Anh cũng không cho phép chuyện này xảy ra!

Anh rất ít khi nói lời ngon tiếng ngọt với cô, nhưng chỉ vừa nói thì đều làm cô cảm động đến phát khóc!

Yêu một người là cảm giác như thế nào?

Giống như đột nhiên có điểm yếu, cũng như đột nhiên có thêm sức mạnh!

Đây là kiếp trước ở Lạc Thượng có một câu thịnh hành như vậy, nguyên bản là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, Lục Bắc Kiêu không sợ trời không sợ đất, nhưng khi yêu cô thì lại có uy hiếp!

“Anh Kiêu, em nghe anh sắp xếp!" Vì để anh an tâm, cô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

“Vợ thật là ngoan!" Anh nói xong, hôn nhẹ lên trán cô.

“Anh A Mộc! Chị dâu đột nhiên tới, xe đã đến dưới tầng rồi!" Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng ngựa con kêu to.

!!!

Bà già Phan Linh kia sao lại đột nhiên đến đây?!

“Biết rồi! Giữ chân cô ta lại, bảo anh đang làm việc!" Anh lạnh giọng phân phó.

Chị dâu?

Là vợ của trùm buôn thuốc phiện mơ ước đến anh kia?!

Cô thật sự muốn nhìn một chút xem người phụ nữ kia trông như thế nào!

“Người tới không có ý tốt! Bé cưng ngốc, làm việc thuận theo hoàn cảnh, đừng sợ!" Lục Bắc Kiêu cau mày, vô cùng nghiêm túc nói.

“Anh Kiêu! Em không sợ! Thật sự không sợ! Cô ta là vợ của trùm buôn ma túy, em chính là vợ của Lục Bắc Kiêu!" Bàn tay trắng nõn của cô sờ lên mu bàn tay anh, ánh mắt kiên định, vô cùng tự hào, tự tin nói.

Vợ kiêu hùng, vợ anh hùng!

Một đầu tóc xoăn lượn sóng, Phan Linh một thân áo gió đỏ rực, khiển trách ngựa con, đi thẳng lên tầng hai.

Nghe nói, tối hôm qua A Mộc "làm" phụ nữ!

Cái này làm Phan Linh chấn kinh!

Rốt cuộc là thật, hay giả?! Cô ta muốn tìm hiểu sự thật!

Người này tuyên bố không có cảm giác với phụ nữ, là người đàn ông cô ta không chiếm được, bây giờ lại làm cái quỷ gì?!

“Cứu mạng! Anh tha cho tôi đi." Cô ta còn chưa tới tầng hai, đã nghe thấy tiếng phụ nữ khóc, Phan Linh dừng chân, khó có thể tin nổi.

“Cô nhóc đáng thương, kêu nhỏ tiếng chút, em kêu càng lớn, ông đây càng muốn chơi chết em!" Thanh âm thô lỗ thuộc về A Mộc truyền đến.

Phan linh gắt gao nắm chặt tay!

Cái người A Mộc này, ngoài miệng thì nói không có cảm giác với phụ nữ, thực tế thì sao!

Là một phụ nữ kiêu ngạo, cô ta cảm thấy thật mấy mặt, tiếp tục đi lên lầu, đến thẳng cửa phòng.

Chuyển động chốt then cửa, cửa đã bị khóa trái từ bên trong, Phan Linh giống như chính chủ đi bắt gian, tức giận mà đập đập cửa, đem những lời cảnh cáo của Hạ Sơn ném lên chín tầng mây!

Cô dùng tay đập cửa.

“A Mộc! Là tôi!” Phan Linh lớn tiếng nói.

Trong phòng, thanh âm gợi cảm thô suyễn của đàn ông vẫn chưa dừng lại, tiếng khóc của phụ nữ cũng không dừng, Phan Linh không biết đã đợi bao nhiêu lâu, cửa phòng mới được mở ra.

Hương vị tình dục nồng đậm lan tỏa khắp nơi.

Anh mặc quần dài, để trần nửa người trên, cơ ngực có những vết sẹo lượn quanh, đứng chặn cửa, trong miệng ngậm một điếu thuốc, bộ dạng kia muốn có bấy nhiêu gợi cảm thì có bấy nhiêu, nghĩ đến anh mới vừa tằng tịu với phụ nữ khác, ngực Phan Linh đập liên hồi.

“Chị dâu, có việc gì thế?" Lục Bắc Kiêu nói, lạch cạch một tiếng, bật lửa châm thuốc, hít một hơi thật sâu, từ trong mũi phun ra một làn khói dày đặc, híp mắt, cách một làn khói nhìn Phan Linh mặc đồ đỏ rực.

Bộ dạng của anh tà khí mà dã tính.

“A Mộc, nghe nói, anh chơi phụ nữ?" Phan Linh híp mắt, nhìn thẳng Lục Bắc Kiêu.

“Đại tẩu, tôi không thể chơi sao?” Lục Bắc Kiêu lạnh giọng, ngậm thuốc lá, xoay người.

Mà Diệp Kiều, lúc này đang là nhóc đáng thương ngồi xổm ở góc tường, tóc tán loạn, mặt đầy nước mắt, giống như vừa bị dã thú làm bị thương.

Cái người Phan Linh này làm cô cực kỳ khó chịu!

Bình Luận (0)
Comment