Phan Linh vậy mà đánh một roi vào mặt Hà Sơn!
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, liền thấy Phan Linh hung tợn nói với Hà Sơn: "Tao đánh chết hồ ly tinh mày! Quyến rũ A Mộc! A Mộc là của tao! Anh ta là của tao! Mày là hồ ly tinh!”
!!!
Vậy nên cô ta lại bắt đầu xuất hiện ảo giác, nước nấm độc kia lại có tác dụng!
Lúc nãy đúng thật là dọa chết cô, suýt chút nữa đã cho rằng thuốc không dùng được, mình bị bại lộ rồi!
Trái tim Diệp Kiều nhảy khỏi cổ họng cuối cùng cũng bình yên mà trở lại chỗ,nhìn Phan Linu đánh một roi làm Hà Sơn mờ mịt, cô thật muốn cười!
Nhưng bây giờ cô phải tránh ở một bên, làm bộ dạng sợ hãi. Ngược sáng, cô cũng thấy được dáng người cao lớn kia! Anh đã trở lại!
Thấy Diệp Kiều bình an, Lục Bắc Kiêu cũng yên tâm lúc này cũng phát hiện Phan Linh không bình thường.
“Phan linh! Cô là muốn chết sao?!” Hà Sơn hung tợn nói.
Đàn em của Hà Sơn thấy Phan Linh đáng đại ca, vội vàng tiến lên.
Trong mắt Phan Linh, tất cả mọi người đều biến thành Diệp Kiều, roi trong tay cô ta không ngừng vung loạn, điên cuồng mắng: "Đánh chết hồ ly tinh! Tao đánh chết mày! Phải hủy đi gương mặt thân thể mày! A Mộc sẽ không cần mày nữa!"
Thấy Phan Linh chơi thuốc nổi điên, làm trò trước mặt anh em A Mộc, sắc mặt Hà Sơn cực kỳ kém: "Trói cô ta lên cho tôi!"
Hà Sơn nói xong câu này, xoay người rời đi.
“Con hồ ly tinh nhà mày, câu dẫn A Mộc, cho mày câu dẫn anh ta! A Mộc là của tao, của tao! Không có người đàn ông nào Phan Linh không chiếm được!" Phan Linh vẫn như kẻ điên mà vung rou da, đàn em của Hà Sơn chỉ có thể ôm đầu tới gần cô ta!
Nghe Phan Linh nói, Hà Sơn cuối cùng cũng không nhịn được rút súng lục ra, nhắm về phía cẳng chân của Phan Linh nổ súng!
Máu tươi phun ra!
“A” Phan Linh kêu thảm mọt tiếng, vẫn còn đang giương nanh múa vuốt, lúc này lại giống như một khinh khí cầu hết hơi, ngã xuống mặt đất, cô ta cũng yên tĩnh lại.
Diệp Kiều bị dọa, hai tay ôm đầu, tránh ở góc.
“A Mộc, để cậu chê cười rồi!" Hà Sơn giống như chưa xảy ra cái gì, thu hồi súng lục, nói với Lục Bắc Kiêu.
Nếu không phải lưu tình Phan Linh còn có chỗ hữu dụng, hắn ta sẽ nổ súng giết chết cô ta!
"Anh Sơn, nói đi! Tôi vẫn luôn kính trọng chị ấy là chị dâu cũng không muốn vượt quá, cô ta lại chia rẽ tôi với anh, mong anh tin tôi!" Ánh mắt anh khẩn thiết mà nhìn Hà Sơn, vô cùng thành khẩn nói.
“A Mộc! Tôi đương nhiên tin tưởng cậu!” Hà Sơn giương giọng nói.
“Anh Sơn, nó là gián điệp, là gián điệp." Đau đớn làm cô ta tỉnh lại, Phan Linh lẩm bẩm nói, thanh âm cũng không lớn.
Lúc này, Hà Sơn đi đến trước mặt đá đá thân thể cô ta, giống như là không nghe thấy lời nói, vẻ mặt hắn ta chán ghét: "Phan Linh, Hà Sơn tôi nhịn cô mấy ngày!"
Nói xong những lời này, Hà Sơn xoay người đi.
Thân hình cao lớn của Lục Bắc Kiêu, đi về phía Diệp Kiều đang trốn phía xa, nhìn xa đã thấy trên gương mặt trắng nõn của cô có vệt đỏ, anh âm thầm nắm chặt tay.
Diệp Kiều thấy anh đến gần, nhớ tới trên người mình có tư liệu của bọn buôn ma túy, vô cùng kích động.
Đi đến trước mặt cô, một câu cũng không nói chỉ kéo tay cô rời đi.
Diệp Kiều tượng trưng mà phản kháng vài cadu, không nghĩ tới tên thổ phỉ này lại vác cô lên vai đi về phía biệt thự.
Đại ca!
Anh không sợ có người nhìn thấy sao?!
Tới biệt thự, cô cố ý không thành thật mà đánh, đá anh!
“Cô gái nhỏ! Giữ sức dùng ở trên giường đi!" Anh ở bên canh, đối với việc cô không ngừng dãy dụa khiển trách nói, thanh âm rất lớn!