Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 434 - Chương 434:

Chương 434:

Mẹ nó!

“Lục Tiểu Cổn! Con mau nhìn xem mẹ tìm được gì này?! Thông tin về các nhà phân phối khác nhau mà tập đoàn bán thuốc!" Diệp Kiều nhìn sổ sách, kinh ngạc cảm thán nói.

Thật là quá kích động!

Kích động đến nhiệt huyết sôi trào!

Nếu công an nắm giữ được tư liệu này, đem từng tên buôn ma túy bắt đu, đây chính là một chuyện tốt sảng khoái mà! Những tên buôn ma túy ngày thương lươn lẹo này, những cái này công an cũng chưa tra ra được đâu! Mà theo cô biết, hành động nằm vùng lần này của Lục Bắc Kiêu là muốn xóa sổ tập đoàn cùng với nhà phân phối, nhưng tập đoàn buôn ma túy lớn toàn quốc, không biết nên tra xét từ đâu.

“Nhanh chóng nhớ đi!" Lục Tiểu Cổn ra lệnh.

Diệp Kiều lập tức lấy giấy bút chép mười mấy tập tài liệu kia.

“Diệp Kiều, mẹ nhanh lên, có người tới!" Cô mới chép được một nửa, Lục Tiểu Cổn đã nhắc nhở cô.

Lúc này, Phan Linh đang hôn mê cũng có dấu hiệu tỉnh lại, cô đau đớn rên rỉ, trái tim Diệp Kiều cũng vọt tới cổ họng, nhanh chóng tăng tốc!

Phan Linh bò dậy từ trên mặt đất, thân thể lung lay, lúc này thấy Diệp Kiều ngồi ở bàn làm việc phía xa: "Mày làm gì ở kia?" Cô ta rút súng từ eo ra, nhắm vào Diệp Kiều.

Mẹ nó!

Chẳng lẽ thuốc không có tác dụng?!

Diệp Kiều cảm giác mình có khả năng bị Phan Linh bắn một phát chết, tim đập đến rung lên, nhưng tay phải nắm bút của cô vẫn phải sao chép tư liệu buôn ma túy!

Phan Linh cầm súng, bước từng bước về phía cô.

“Anh Sơn! Chị dâu mang người phụ nữ kia vào trong kho hàng, không cho chúng tôi vào, sau đó chúng tôi nghe thấy âm thanh của roi da, sau đó lại không có tiếng gì!" Ngoài kho hàng, vệ sĩ nói với Hà Sơn, Lục Bắc Kiêu vừa đưa hàng về cũng có ở đây.

Anh híp mắt, mặt lạnh lùng, nhưng mà dưới vẻ ngoài bình tĩnh lại là một người đàn ông lo lắng cho người phụ nữ ở trên đầu quả tim của mình!

Nếu, cô nhóc bị Phan Linh hành hạ, anh sẽ lập tức giết cô ta! Cho dù bị bại lộ, cũng không sợ!

“Mở cửa ra!" Hà Sơn trầm giọng phân phó.

Vệ sĩ tiến lên, đẩy vài cái nhưng không được, lúc này Lục Bắc Kiêu nhấc chân.

Lúc này, Diệp Kiều nghe thấy ngoài của có tiếng bước chân.

Cô vội vàng đem sổ sách nhét vào ngăn kéo, tờ giấy kia nhét vào dưới bốt, khóa lại ngăn kéo, khi cô làm những động tác đó Phan Linh đi tới càng gần, thân thể cũng lung lay: "Mày đang làm gì?" Phan Linh lẩm bẩm hỏi.

“Mày, mày trộm, mày là gián điệp!" Phan Linh lại nói.

Trán của Diệp Kiều ứa mồ hôi lạnh ra, sợ Hà Sơn đi vào phát hiện cô ăn trộm tài liệu!

“Cứu mạng! Cứu mạng!” Cô tránh ở hộc bàn làm việc, lớn tiếng kêu.

“Mày không được trốn, không được trốn, mày là gián điệp." Phan Linh lẩm bẩm nói, họng súng của cô ta dời xuống, đôi tay không còn sức, súng cũng rơi xuống đất.

Diệp Kiều thấy thế, vội vàng chạy, đem chìa khóa trong tay ném ra ngoài, để cho boni họ không phát hiện cô trộm chìa khóa.

“Gián điệp! Đừng chạy! Mày là gián điệp! Mày là gián điệp!” Phan Linh kích động mà kêu, nhanh chóng nhặt roi dưới đất, Diệp Kiều vì muốn diễn thật hơn một chút, roi cuối cùng đúng lúc đập vào trên mặt cô, gương mặt trắng nõn của cô lập tức để lại một dấu đỏ nóng rát!

“Cứu mạng! Cứu mạng!” Cô ôm đầu, lớn tiếng thét chói tai.

Lúc này, cửa sắt bị kéo ra, vài bóng hình xuất hiện ở cửa.

Tâm Diệp Kiều muốn nhảy khỏi họng, nấm độc sao lại chưa có tác dụng?!

“Anh Sơn, nó, là nó." Phan Linh xoay người, thấy Hà Sơn đi vào, lớn tiếng nói.

“Phan Linh, mẹ nó cô còn chưa ngại mất mặt hay sao." Hà Sơn nghiến răng nghiến lợi nói, mà lúc này Phan Linh lại quật roi vào hắn ta!

Bình Luận (0)
Comment