Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 433 - Chương 433:

Chương 433:

Phan Linh vừa dứt lời, vung roi lên muốn đánh vào mặt Diệp Kiều!

Khóe miệng Diệp Kiều giương lên, thân hình cao gầy nhẹ nhàng tránh đi được cây roi dài.

Con nhóc này vậy mà lại tránh được!

“Con nhóc thối nhà mày! Lại đây cho ta, để tao đánh! Tao muốn đập nát mặt mày, hủy hoại thân thể mày! Để xem A Mộc còn chơi mày thế nào được nữa!" Phan Linh hung tợn nói, một bộ dạng là nữ vương hạ lệnh cho người hầu.

Mẹ nó, rốt cuộc ai đánh ai đây?!

Diệp Kiều khinh thường mà nghĩ, cô lúc này không sợ hãi mà nhìn Phan Linh, nói: "Chị dâu này, không phải chị không muốn A Mộc chơi tôi sao? Vậy thả tôi đi là được! Tôi chạy rồi, anh ấy không chơi nữa!"

“Muốn để tao thả mày đi? Không có cửa đâu! Tao muốn hủy hoại mày, vậy mới có thể dập được lửa giận trong lòng tao!" Phan Linh hung tợn nói, đi về phía Diệp Kiều.

“Chị dâu, chị phải phân rõ trái phải chứ, là A Mộc một hai phải bắt tôi! Tôi cũng là người bị hại! Sao chị lại lấy tôi trút giận được?! Chị thả tôi ra không phải tốt rồi sao?" Diệp Kiều tiếp tục cãi cọ với cô ta, lùi về phía tủ đông.

“Mày là người bị hại? Con nhóc nhà mày đang khoe khoang với tao phải không?! Có thể cùng người cực phẩm như A Mộc lên giường là phúc khí của mày! Tao dụ dỗ cậu ta bao nhiêu lần cậu ta cũng đều thơ ơ, mày biết không?!" Phan Linh vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói với Diệp Kiều.

Diệp Kiều chưa từng thấy qua người phụ nữ nào ghê tởm như vậy!

Nhưng mà, lực chú ý của cô lại là đồ vật ở tủ đông, bên trong là từng con gà đông lạnh, bên trên mặt đất là một bao bột phấn màu trắng.

Mẹ nó!

Cô hiểu ra, ngày thường bọn họ giấu ma túy ở gà vịt đông lạnh rồi vận chuyển ra ngoài!

“Chị dâu, chị quyến rũ anh ta không thành sao lại trách tôi?" Diệp Kiều tức giận nói, tính cách người phụ nữ này thật vặn vẹo!

“Mày lớn lên như con hồ ly tinh! Mày trẻ như vậy! Tao không trách mày thì trách ai! Hôm nay tao phải phá hỏng gương mặt nhỏ của mày! Mày đừng trốn! Để tao đánh! Đánh chết mày!" Phan Linh vừa nói vừa quật roi da, Diệp Kiều liên tục lùi về phía sau, tránh trái tránh phải, nhẹ nhàng tránh roi của cô ta.

Phan Linh mẹ nó đúng thật là điên rồi!

Nhìn thấy cô ta vụt nhiều roi xuống, Diệp Kiều nhảy từ bao hàng xuống, đi ra phía sau cô ta: "Bây giờ, mẹ nó đến lượt bà đấy đánh mày!"

Cô lạnh lùng nói xong, ở trước mặt Phan Linh xoay người, đá cô ta nằm xuống dưới đất!

“Mày dám đánh tao! Con nhóc thối kia!" Phan Linh không thể nghĩ tới là Diệp Kiều cũng dám đánh cô ta.

Khóe miệng Diệp Kiều cười: "Chị dâu có khi không biết được là tôi biết võ đâu!"

Nhìn người phụ nữ tóc tai rối tung, vẻ mặt hung ác, bên má còn sưng to, cô ta còn dám nghĩ tới quyến rũ Lục Bắc Kiêu, cô thật muốn nói thật cho cô ta biết!

Diệp Kiều nện một quyền ở bụng cô ta, Phan Linh bị đau hô lên.

“Chị mệt rồi, vẫn mẹ nó nên ngủ một giấc đi!" Diệp Kiều nói, kéo thân thể cô ta ra, bàn tay phải chém xuống phía sau cổ cô ta!

Hai mắt Phan Linh nhắm lại, ngã xuống.

Diệp Kiều lập tức từ túi quần lấy ra bình thuốc màu nâu, mở miệng Phan Linh ra đổ vài giọt vào.

“Nuốt xuống đi, ngoan!” Cứ như vậy, cho dù có người tiến vào, Phan Linh cũng sẽ vì ảo giác mà làm chuyện khác người, cho dù đến lúc đó cô ta tỉnh lại, giải thích cũng không có ai tin chuyện ma quỷ của cô ta!

“Lục Tiểu Cổn, con giúp mẹ trông cửa, mẹ tìm xem ở đây có đồ gì quan trọng hay không!" Diệp Kiều nói xong, liền chạy tới chỗ làm việc ở kho hàng, bàn làm việc chất đầy văn kiện!

Cô từ trên người Phan Linh lấy được chìa khóa, nhanh chóng mở ngăn kéo bàn làm việc ra……

Bình Luận (0)
Comment