Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 432 - Chương 432:

Chương 432:

Bị vợ của Bưu gia mắng một tràng, vẻ mặt Phan Linh mờ mịt!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao cô ta hoàn toàn không nhớ rõ?!

Đành phải lại lần nữa gọi vệ sĩ tới.

“Chị dâu, sau khi ngài uống thuốc kích dục ——”

“Tôi nói, tôi không có uống thuốc kích dục!" Phan Linh tức giận nói, tuy rằng cô ta cũng có thói quen uống thuốc kích dục, nhưng mấy năm nay đã thu liễm đi rất nhiều, chỉ thi thoảng mới uống, nhưng dạo gần không uống!

Tên vệ sĩ kia sợ tới mức cúi thấp đầu xuống.

“Chính là do chị đột nhiên mất không chế, ngồi lên trên đùi Bưu gia, sau đó……" vệ sĩ căng da đầu nói, bây giờ nhớ tới người phụ nữ xinh đẹp hơn 30 tuổi như sói đói à hôn một ông già 70 tuổi, hình ảnh kia thật sự cay mắt!

“Mày nói cái gì?" Phan Linh kích động nói, cô ta bò lên trên đùi Bưu gia?!

Không nghĩ tới, còn có việc càng làm cho cô ta mở rộng tầm mắt!

“Chị bò lên trên đùi Bưu gia, đem ông ấy trở thành A Mộc, không ngừng hôn……mọi người, mọi người đều bảo chị uống thuốc kích dục!" Vệ sĩ kia mạo hiểm, cuối cùng cũng nói ra.

Sắc mặt Phan Linh trắng bệch!

“Con mẹ nó cái Pi gì vậy?! Tôi, sao tôi có thể làm ra loại chuyện này?!" Phan Linh kích động mà gài, cô ta bò lên trên duid Bưu gia, hôn ông ta…..

Nghĩ đến da mặt lốm đồm, nếp nhăn của Bưu gia, Phan Linh muốn nôn ọe!

“Chị dâu là thật! Chị bớt giận! Tha mạng!" Vệ sĩ vừa nói vừa lau mồ hôi, không dám liếc nhìn Phan Linh một cái.

“Con mẹ nó! Đây là có chuyện gì?! A?!” Phan Linh giận sôi gào lên, vang vọng cả biệt thự.

Cô ta là muốn liên hợp với trưởng lão buộc tội A Mộc, kết quả, vậy mà…

Đôi tay Phan Linh ôm đầu, lại lần nữa hét lên chói tai!

Cứ như vậy, ở trước mặt các trưởng lão cô ta mất hết thể diện, không nói đến thể diện của Hà Sơn, giờ cũng không có ai tin lời cô ta nói!

Thanh âm của Phan Linh truyền đến trên tầng, Diệp Kiều ở trong phòng mừng rỡ cười ha ha.

“Xứng đáng! Ai bảo con mẹ nó cô mơ ước người đàn ông của tôi! Mẹ nó, lúc này chỉ mới bắt đầu mà thôi!" Diệp Kiều đắc ý nói.

“Lục Tiểu Cổn, Phan Linh ở trong tổ chức này, chịu trách nhiệm bán hàng sao?!" Căn cứ vào một ít nội dung cô nghe được, đoán là vậy.

“Đúng vậy, vợ chồng bọn họ, Hà Sơn phụ trách nguồn cung cấp, tập đoàn này khống chế thị trường giao dịch ma túy toàn quốc, Phan Linh có tất cả thông tin của các nhà phân phối!" Lục Tiểu Cổn khó có được lúc nghiêm túc, kịp thời trả lời vấn đề của cô.

“Những người buôn ma túy này, đều đáng chết!" Trong lòng Diệp Kiều căm phẫn, nhớ tới trong thôn Nhụy Hoa mấy người đàn ông đều bị ma túy làm hại, anh trai cô ấy cũng chỉ vì 12 gam ma túy mà bán cô ấy đi, còn có ma túy đã hại vô số gia đình, những người cảnh sát không có tiếng tăm gì đã anh dũng hy sinh, còn có những người giống Lục Bắc Kiêu suốt ngày phải căng não đấu trí với những người như này, cô nắm chặt tay.

Cửa phòng đột nhiên bị người đá văng ra, nhìn lên thì thấy vẻ mặt hung ác của Phan Linh đứng ở cửa.

Chẳng lẽ cô ta biết là cô hạ thuốc? Không có khả năng!

“Chị dâu, anh Sơn đã nói là không thể quấy rầy phụ nữ của A Mộc……" vệ sĩ đi tới, nói với Phan Linh.

“Anh Sơn Anh Sơn, mẹ nó mày biết sợ anh Sơn, nhưng không sợ tao phải không?! Đưa con đàn bà này kéo vào nhà kho cho tao!" Phan Linh hung tợn nói.

Vệ sĩ không chút nhúc nhích, cô ta đành phải tự mình ra tay, mà Diệp Kiều cũng mặc kệ cô ta kéo đi, nhà kho là chỗ nào?

Nhà kho, chính là nơi giống như kho hàng, có cửa sắt lớn, cô bị Phan Linh đẩy vào, trong kho hàng này có tủ lạnh, không biết để cái gì, Phan Linh kéo cửa sắt lên, kho hàng to như vậy chỉ có hai người phụ nữ.

Trên tay Phan Linh có nhiều thêm một cái roi, vẻ mặt cô ta hung ác đi tới trước mặt cô, giương môi: "A Mộc là thích khuôn mặt xinh đẹp này của mày đi? Hay là thích mày hôn nó?"

Bình Luận (0)
Comment