Anh thật sự là gián điệp!
!!!
Phan Linh ngạt thở lần nữa, cô ta quay đầu qua, không thể tin nổi nhìn người đàn ông đang cúi người đứng bên cạnh mình.
“Anh, anh có ý gì? Anh, là ai?” Phan Linh run giọng hỏi, giọng nói khản đặc, linh hồn cô ta đã kinh động ngạc nhiên, vẫn đang run rẩy!
“Tôi là người mà loại hàng như cô không thể mường tượng được! Món nợ này, đợi ngày cô chết tôi bảo vợ tôi tính với cô!” Khóe miệng Lục Bắc Kiêu giương lên một nụ cười lạnh lẽo, thấp giọng nói, thân hình cao lớn đứng thẳng dậy.
Trong phòng khách to như thế, lại là một vùng đất đầy xác chết, máu chảy thành sông.
Toàn bộ thuộc hạ của Phan Linh bị lính đánh thuê xả súng giết chết hết!
“Không, không thể, Hà Sơn! Anh ta, anh ta là gián điệp!” Phan Linh điên loạn gào thét, nhưng gào không lên tiếng, cả người đều đang run cầm cập, da đầu tê rần.
Lục Bắc Kiêu để mặc cho cô ta kêu gào, cứ gào đi, tiếng của Phan Linh không lớn, cho dù Hà Sơn nghe thấy thật cũng không thể tin lời cô ta được nữa!
Đợi Weiser nhập cảnh lần nữa, sẽ quét sạch chúng!
“Hà Sơn! Hà Sơn!” Phan Linh kích động gào.
“Người đâu! Mang cô ta vào nhà lao!” Lục Bắc Kiêu lên tiếng dặn dò, hai tên lính đánh thuê từ lầu hai đi xuống, họ nhanh chóng đến bên cạnh Phan Linh, một tên đỡ Phan Linh lên chỉ bằng một cánh tay.
“Anh ta, anh ta là gián điệp! Các người nghe thấy không hả, anh ta, anh ta là gián điệp đó!” Phan Linh dùng hết sức lực mà hét, thế nhưng không có ai nghe cô ta nói, bởi vì toàn bộ lính đánh thuê này bất giác đã được thay thành lính đặc chủng Quân giải phóng Nhân Dân Trung Quốc mà thần không biết quỷ không hay!
Cho đến bây giờ, Phan Linh chưa từng thật sự nghi ngờ Lục Bắc Kiêu, nhưng là vì yêu mà không có được mới mưu hại anh như thế!
Cô ta đâu ngờ rằng anh thật sự là vậy, gián điệp!
Là từ nơi nào đến?
Tổ chức buôn ma túy khác, hay là cảnh sát?
Không, không giống từ đâu cả! Đến cảnh sát cũng sẽ không có người đàn ông cực phảm như vậy!
Anh còn có vợ! Vợ của anh là ai?!
Phan Linh bị giam vào nhà lao, hai tay cô ta nắm lấy thanh sắt, đầu không ngừng đập cửa: “Anh ta là gián điệp đó, các người nói, nói cho Hà Sơn đi! Anh ta thật sự là gián điệp đó, các người dám không nghe lời tôi nói sao!”
“Lính đánh thuê” đứng gác mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng.
“A Mộc! Hành động lần này, chỉ được thành công, không được thất bại! Giết Wisetkaew rồi! Mấy thỏi vàng này một thỏi cũng không thể đến tay anh ta! Hàng chúng ta còn thừa cậu phải đưa cho tôi hết! Giết Wisetkaew rồi nuốt lấy lô hàng này, Hà Sơn tôi nửa đời sau rửa tay gác kiếm cũng đủ phung phí rồi!” Hà Sơn tham lam nói với Lục Bắc Kiêu.
Hà Sơn này, dã tâm cũng thật lớn!
Lần này, nếu không phải Queen gửi tin cho anh, anh lại giúp Hà Sơn một phen, e rằng tên Hà Sơn này còn không nói cho anh thời gian giao dịch mật thiết!
“Anh Sơn! Anh yên tâm!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.
“A Mộc, người tôi tin tưởng nhất chính là cậu đó.” Hà Sơn cảm khái nói.
Lục Bắc Kiêu giương miệng cười: “Cảm ơn anh Sơn tín nhiệm!”
Anh cất toàn bộ * ở sau lưng, đeo kính râm lên, xách vali theo Hà Sơn xuống lầu, rất nhanh đã đến bến cảng.
Wisetkaew vẫn xảo quyệt như trước đây, đổi địa điểm giao dịch ba lần, không ngừng chơi đùa họ, cuối cùng quyết định địa điểm giao dịch trong cánh rừng hoang sơ!
“Wisetkaew! Hàng của chúng tôi đều đến đủ hết chưa?” Hà Sơn lên tiếng hỏi.
Wisetkaew ra hiệu với thuộc hạ, tên thuộc hạ kia mở vali ra, bên trong là từng bao *: “Vàng đâu?”
Lục Bắc Kiêu cũng mở vali ra, vali vừa mở, ánh sáng của vàng lấp lánh.
Anh cầm thỏi vàng lên đi qua Wisetkaew, đến bên phía họ, anh bỏ vali xuống, người của Wisetkaew lập tức đi đến kiểm tra, mà Lục Bắc Kiêu mở ra một bao *, nghiền một chút rồi thử.
Gật đầu với Hà Sơn!
Wisetkaew lấy được vàng xong, xách lên muốn đi.
Lúc này, tiếng súng vang lên.