Lúc Wisetkaew xoay người lại thì thấy thuộc hạ của Hà Sơn nổ súng về phía mình.
“Hà Sơn, mày!” Anh ta còn chưa nói hết câu đã bị bắt thành tổ ong ngã trên mặt đất, thuộc hạ của Wisetkaew đang ẩn nấp trong rừng hoang sơ thấy vậy, toàn bộ bắt đầu phản kích, nhưng rất nhanh đã bị lính đánh thuê của Lục Bắc Kiêu bắn chết, họ đeo bịt mặt, chỉ lộ ra đôi mắt.
“A Mộc! Làm tốt lắm!” Hà Sơn đắc ý nói, giơ ngón tay cái với Lục Bắc Kiêu!
Giờ đây, hàng đến tay rồi, vàng cũng không mất! Mà cảnh sát, lại không có tên nào!
Qủa thật hả hê lòng người!
Hà Sơn đắc ý đến mức quên mất hình tượng của mình!
Không biết ai tung tin Hà Sơn định gác kiếm, lúc Hà Sơn về đến biệt thự, mấy trưởng lão đã tụ họp ở đó hết cả.
“Hà Sơn! Cậu muốn thu tay, đã hỏi qua mấy lão đầu chúng tôi chưa?” Ông Bưu đập bàn nói.
“Rốt cuộc sao mấy người già không chết các ông biết được chuyện này ?” Trong lúc Hà Sơn nói chuyện, hắn ta nhìn Lục Bắc Kiêu ra hiệu, Lục Bắc Kiêu nhìn năm tên lính đánh thuê, họ lập tức bao vây mấy trưởng lão.
“Hà Sơn! Cậu, cậu đây là muốn tạo phản?” Chú Long giận dữ nói.
“Hà Sơn! Chúng ta, chắc chúng ta sẽ không phải là trúng kế chứ? Hả?! Tôi nhớ, là, là, chính là tên tiểu tử A Mộc này gọi điện thoại cho tôi đó! Là cậu ta bảo chúng tôi đến đây họp!” Trong mấy trưởng lão, chú Quan trẻ tuổi nhất phản ứng lại lớn tiếng nói.
“Đúng! Là, là A Mộc gọi chúng tôi đến đó!” Mấy trưởng lão kia đồng thanh, bởi vì sự thật chính là như vậy!
Hà Sơn lúc này ngơ ngác: “A Mộc, cậu gọi họ đến làm gì?”
Lục Bắc Kiêu đang đeo kính râm, không nói một lời, cả người lãnh khốc.
Lúc này đây, Phan Linh ở tầng hầm không có ai canh giữ, không biết làm sao thoát ra được, cô ta được người đỡ ra: “Hà Sơn! Tên A Mộc kia, anh ta là gián điệp! Anh ta là gián điệp!”
Phan Linh kích động hét.
“Cậu ta là gián điệp?” Mấy trưởng lão dồn dập nhìn Lục Bắc Kiêu.
Hà Sơn lúc này vẫn không thể tin nổi: “Phan Linh, tiện nhân cô, cô đang nói lung tung gì hả!”
“Không có! Tôi không có nói lung tung! Anh ta chính là gián điệp!” Phan Linh kích động nói: “Tối hôm đó, chính miệng anh ta nói với tôi! Hà Sơn, anh ta, anh ta gọi mấy trưởng lão đến chắc chắn đã liên kết với cảnh sát, định tiêu diệt chúng ta!”
Phan Linh lại nói.
Nhìn dáng vẻ cô ta điên cuồng như thế, Hà Sơn híp mắt nhìn Lục Bắc Kiêu đang đeo kính râm, chẳng lẽ cậu ta thật sự là gián điệp?
Nếu không phải, vậy tại sao gọi trưởng lão đến đây?
“A Mộc! Cậu nói rõ cho tôi?! Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?! Tại sao lại gọi hết trưởng lão đến?” Hà Sơn lần nữa kích động chấn vấn Lục Bắc Kiêu.
Lúc này, Lục Bắc Kiêu tháo kính râm xuống, nhếch miệng, híp mắt nhìn Hà Sơn, cười nhạt nói: “Hà Sơn, không gọi họ đến, làm sao quét sạch một mẻ tập đoàn các người?!”
Anh vừa nói ra câu này, tát cả mọi người xôn xao!
A Mộc này, thật sự là gián điệp!
“Các người còn đơ ra làm gì! Mau bắn chết cậu ta cho tôi!” Cuối cùng Hà Sơn cũng biết được chân tướng, bất tri bất giác lớn tiếng nói.
Lúc này, ba tên lính đánh thuê từ bên ngoài đi vào, họ đều mang mặt nạ, chỉ lộ đôi mắt.
“Bắn cậu ta, bắn chết cậu ta cho tôi!” Hà Sơn chỉ vào Lục Bắc Kiêu, nói với họ.
Thế nhưng, chính vào lúc này, súng trong tay hai tên lính đánh thuê trong đó, toàn bộ đều nhắm chuẩn vào Hà Sơn!
Một tên khác, trong tay cầm băng tay cờ đỏ sao năm cánh, dán từng cái một lên tay áo của những tên lính đánh thuê khác!
!!!
Tất cả ông trùm ma túy đều ngây ngốc nhìn!
Họ căn bản không phải lính đánh thuê, họ là, quân giải phóng!