Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 445 - Chương 445:

Chương 445:

Làm thế nào thì Hà Sơn cũng không ngờ được rằng lính đánh thuê quốc tế hắn ta tuyển chọn vào, vào lúc bất giác thần không biết quỷ không hay đã thay thành Quân giải phóng hết toàn bộ!

Họ mặc quần áo tác chiến rằn ri, chân mang ủng quân đội, đầu đeo mặt nạ đen chỉ lộ ra đôi mắt, từng người cao to vạm vỡ, chỉ có ba người tiến vào sau cùng chiều cao hơi kém so với năm người còn lại, trên cánh tay trái của họ toàn bộ đều dán băng tay cờ đỏ ngôi sao năm cánh, rạng rỡ, bắt mắt!

Trong đại sảnh trang trí rực rỡ, thành viên quan trọng và bộ phận đầu não của tập đoàn đều bị bao vây toàn bộ!

“Các người là Quân giải phóng!” Hà Sơn vẫn đen mặt như cũ, lạnh lùng nói.

“Chính xác mà nói, là Bộ đội Đặc chủng Lục quân Quân giải phóng Nhân Dân Trung Quốc!” Lục Bắc Kiêu đã đi thay thành quần áo tác chiến rằn ri, tay ôm súng trường tấn công, trên mặt bôi màu rằn ri, không còn râu quai nón, đầu đội mũ nồi rằn ri, anh dũng khốc soái đi đến trước mặt Hà Sơn, bá khí nói.

Giọng nói bá khí của anh vọng lại trong đại sảnh rộng lớn!

Hà Sơn ngẩng đầu, thảng thốt nhìn Lục Bắc Kiêu cao lớn uy nghiêm, thuộc hạ hắn ta tín nhiệm nhất, cánh tay phải đắc lực, A Mộc!

A Mộc là lính đặc chủng!

Chính xác mà nói là sĩ quan đặc chủng, hắn ta nhìn thấy được quân hàm của anh!

Phan Linh đứng ở nơi cách đó không xa cũng nhìn thấy Lục Bắc Kiêu, không còn râu quai nón, tuy nhìn không rõ dáng vẻ của anh nhưng dưới tình cảnh cận kề cái chết thế này, vẫn bị dáng vẻ anh dũng bá khí của anh mê hoặc!

Người đàn ông này, quả nhiên là người khác biệt!

“Không thể nào, chuyện này không thể!” Cuối cùng Hà Sơn cũng khôi phục tinh thần, tiếp tục nói.

Hắn ta tận mắt nhìn thấy anh giết chết gián điệp của cảnh sát!

“Hà Sơn, trên đời này có nhiều chuyện mà một trùm ma túy như anh không thể tưởng tượng nổi đâu!” Lục Bắc Kiêu nhếch miệng, chế nhạo nói.

“Không thể nào, chuyện này không thể!” Cuối cùng Hà Sơn cũng khôi phục tinh thần, tiếp tục nói.

Hắn ta tận mắt nhìn thấy anh giết chết gián điệp của cảnh sát!

“Hà Sơn, trên đời này có nhiều chuyện mà một trùm ma túy như anh không thể tưởng tượng nổi đâu!” Lục Bắc Kiêu nhếch miệng, chế nhạo nói.

“Không thể nào, chuyện này không thể!” Cuối cùng Hà Sơn cũng khôi phục tinh thần, tiếp tục nói.

Hắn ta tận mắt nhìn thấy anh giết chết gián điệp của cảnh sát!

“Hà Sơn, trên đời này có nhiều chuyện mà một trùm ma túy như anh không thể tưởng tượng nổi đâu!” Lục Bắc Kiêu nhếch miệng, chế nhạo nói.

Mấy trưởng lão kia, có người đã bị dọa sợ đến phát bệnh tim!

Còn có người móc súng lục ra, không tự lượng sức định nổ súng, chỉ là tay còn chưa nhấc lên đã bị lính đặc chủng phản kích bắn chết! Máu tươi óc não bắn ra rơi đầy trên đất!

Mấy trưởng lão khác thấy ông Bưu bị bắn bể đầu ngã trên mặt đất, bị dọa đến ôm đầu đầu hàng ngay lập tức!

“Dẫn đi toàn bộ! Kẻ phản kháng, giết!” Lục Bắc Kiêu vừa ra lệnh, toàn bộ đặc cảnh trang bị vũ trang cũng tiến vào, lần lượt còng tay các trưởng lão và thuộc hạ của họ ở hiện trường.

“A Mộc! Tôi, tôi biết Hà Sơn có kho vàng! Tôi, tôi dẫn các người đi tước lấy tiền tham ô của hắn ta, tha, tha chết cho tôi, có được không?!” Giờ Phan Linh lớn tiếng nói, dáng vẻ định đoái công chuộc tội.

Lục Bắc Kiêu híp mắt, hồ nghi quan sát Phan Linh.

“A Mộc, thả tôi đi, vàng của tôi cho cậu hết!” Lúc này Hà Sơn thấp giọng nói, một dáng vẻ đang cám dỗ Lục Bắc Kiêu.

Sớm đã nghe nói Hà Sơn có kho vàng, đó là chỗ hắn ta giấu tiền tham ô mấy năm nay, nhưng không biết ở đâu, ngay cả người thân tín như anh đây hắn ta cũng chưa từng tiết lộ qua!

“Dẫn đi!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.

Không đến một lát sau, tám người lính đặc chủng gồm cả anh trong đó áp giải Hà Sơn và Phan Linh ra khỏi biệt thự!

Ngoài biệt thự, rừng súng mưa đạn, đặc cảnh đang truy sát mấy tên tay sai của tập đoàn đang chạy thục mạng bốn bề.

Nhìn thấy mấy tên tay sai từng tên rồi lại từng tên ngã xuống, Hà Sơn âm thầm nắm chặt tay, ngày hôm nay, cho dù hắn ta có chết cũng phải kéo theo đám lính đáng hận này chết cùng!

“Đi mau!” Khẩu súng của Diệp Thành chĩa sau ót Hà Sơn, trầm giọng nói.

Hà Sơn giơ hai tay lên thành tư thế đầu hàng, hắn ta tăng tốc độ chân.

Lục Bắc Kiêu há không hiểu suy nghĩ của tên trùm ma túy Hà Sơn này sao!

Anh đi về phía Phan Linh, Phan Linh đang bị ba người lính đặc chủng áp giải, thấy Lục Bắc Kiêu đi đến, Phan Linh kích động không gì bằng: “A Mộc, đừng, đừng giết tôi!”

“Không giết cô cũng được! Thành thật giao ra địa điểm chính xác của kho vàng!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.

“Chính, chính là trong sơn động!” Phan Linh run giọng nói.

Thấy ánh mắt trốn tránh của cô ta, Lục Bắc Kiêu liền biết Phan Linh vốn không hề biết kho vàng ở đâu.

“Bắn chết cô ta!” Anh trầm giọng nói.

“Đừng đừng đừng, A Mộc, tôi, tôi còn có tư liệu đường dây buôn ma túy trên toàn quốc, tôi giao cho anh, đừng, đừng giết tôi mà!” Phan Linh ý thức được mình bị nhìn thấu, vội vàng nói tiếp.

“Chị dâu Phan! Thật ngại quá, mấy đường dây buôn ma túy cô nói đó đều gãy hết rồi!” Vào lúc này, giọng nói khiến sắc mặt Phan Linh trắng bệch vang lên!

Cô ta còn tưởng là quỷ!

Cô gái mặc áo sơ mi trắng, buộc tóc đuôi ngựa, gương mặt xinh đẹp trắng nõn động lòng người từ trên xe đặc cảnh bên cạnh đi xuống, đi đến trước mặt cô ta, Phan Linh lần nữa mở to mắt ngây ngốc!

Bình Luận (0)
Comment