Phan Linh này không ác không làm, luận về công về tư cô ta đều đáng chết!
“Đừng, đừng giết tôi!”
“Phan Linh, cô nên chết từ lâu rồi!”Giọng nói lãnh khốc như đến từ địa ngục vang lên, Phan Linh nhìn anh, không tự chủ lắc đầu.
“Không, không không không… tôi, tôi còn có rất nhiều thứ chưa giao ra, đừng, đừng giết tôi!” Giờ đây Phan Linh thật sự đã lĩnh hội được cái gì gọi là cận kề cái chết!
Lục Bắc Kiêu giống như không thấy, ngón trỏ đã đặt trên cò súng, tình cảnh thế này, trong mắt Phan Linh biến thành cảnh quay chậm, không gì đáng sợ hơn…
“Đừng giết tôi! Kho vàng kia có mai phục!” Phan Linh hét lớn, ý đồ muốn lấy điểm cuối cùng trao đổi tính mạng cô ta, cô ta không muốn chết!
Thế nhưng, Lục Bắc Kiêu giết người quyết đoán vẫn hung ác bóp cò, tay trái của anh đồng thời nâng lên, vào lúc viên đạn xuyên qua đầu Phan Linh, bàn tay to lớn của anh che đôi mắt của Diệp Kiều lại.
Để tránh vợ yêu của anh bị cảnh tượng đẫm máu nhuộm bẩn đôi mắt, hoặc là bị dọa sợ.
Tiếng súng vang lên chấn động màng nhĩ, Diệp Kiều cũng không thấy được gì, lúc này, chỉ cảm thấy cơ thể mình được anh ôm vào lòng, cô xoay người qua, giờ anh mới thả tay xuống: “Ngoan, lên xe đợi anh!”
Diệp Kiều không nhịn được xoay người nhìn một cái, Phan Linh ác độc đáng hận kia đã ngã trên mặt đất!
Lục Bắc Kiêu kéo mở cửa xe đặc cảnh, hai tay ôm lấy eo cô, ôm cô vào lòng: “Anh Kiêu! Mau đi chi viện bên nhóm Diệp Thành đi, lời Phan Linh nói là thật đó!”
Cô chắc như đinh đóng cột nói.
Bởi vì, Lục Tiểu Cổn nói cho cô dó.
Cô nói thẳng ra như thế, lời ra khỏi miệng mới nghĩ đến gây ra sự hoài nghi của anh.
Lục Bác Kiêu sững sờ, tình hình cấp bách, anh không nghĩ nhiều, anh đã trang bị vũ trang toàn bộ, ngón tay trỏ và ngón giữa tay phải cùng chỉ vào huyệt thái dương rồi giãn ra, hướng về cô gái xinh đẹp động lòng người trên xe làm một động tác chào theo nghi thức quân đội một cách đẹp trai.
Anh đóng cửa xe lại.
Diệp Kiều bị động tác này của anh đánh động!
Người đàn ông của cô thật cmn đẹp trai!!!
Cô trọng sinh đã ba năm rồi, tuy gặp nhau ít cách biệt nhiều, thời gian ở bên nhau thật sự một đôi tay một đôi bàn chân cũng đếm đủ, nhưng lần nào thấy anh, cũng như lần đầu được nhìn thấy anh sau khi trọng sinh, bối rối rung động.
Hà Sơn đắc ý đi về phía trước, mắt đang nhìn sơn động đã ở ngay trước mắt!
Trùm ma túy như hắn ta thật sự không kiêng nể gì cả, không sợ hãi gì sao?
Đương nhiên không phải!
Không có ai sợ chết hơn hắn ta! Suy cho cùng, súng đang ghim vào đầu và thắt lưng của hắn ta!
Phần tử cực ác như vậy, sẽ luôn để lại cho mình con đường lui!
Mắt thấy họ muốn đi vào vòng mai phục hắn ta đã thiết lập sẵn, Hà Sơn càng ngày càng đắc ý trong lòng, khắp vùng đất phía trước đều là mìn!
“Ở ngay đằng trước!” Hà Sơn xoay người, nhìn năm người lính đặc chủng nói.
“Đi mau! Đừng có phí lời!” Diệp Thành lạnh giọng cảnh cáo nói.
Lúc này, phía sau họ không xa truyền đến giọng của Lãnh Dao: “Đội trưởng!”
Năm tên huyết lang lập tức dừng bước.
“Sao các người không đi nữa? Đi đi!” Hà Sơn thấy họ không đi nữa, trong lòng sốt ruột thúc giục.
Lục Bắc Kiêu và ba người lính nữ đã đuổi đến!
Hà Sơn thấy Lục Bắc Kiêu, hận ý trong lòng lên men.
“Đại Ngốc! Thăm dò địa hình!” Lục Bắc Kiêu đi qua, híp mắt nhìn đồng cỏ hỗn tạp phía trước, nói với Đại Ngốc.
Theo kinh nghiệm của anh, có lẽ phía trước là một bãi mìn!
Đại Ngốc lập tức đi lên, chưa đến một lúc đã phát hiện ra kíp nổ mìn trong đồng cỏ.
Cái bẫy của mình thiếp lập đã bị phát hiện, gương mặt Hà Sơn lại thay đổi, lúc này chỉ có một con đường chết! Hắn ta cắn răng, tư thế như định xông qua bãi mìn, nếu là như vậy, kíp mìn nổ tung, mấy tên lính thối tha này cũng sẽ bồi táng theo hắn ta!
Hà Sơn đột nhiên tăng nhanh bước nhanh muốn chạy về phía bãi mìn, lúc này, tiếng súng vang lên!