Vừa mới dạy vợ trước dân chúng, mà giờ đây lại hôn vợ trước mặt dân chúng!
Sĩ quan Lục này là hành vi trâu bò gì vậy?!
Thả mắt trông xa, một đoàn người lính, cảnh sát, cùng với quan chức lãnh đạo các cấp. Dưới trời xanh mây trắng, nơi đồng cỏ xanh mướt, người lính đặc chủng trang bị toàn bộ vũ trang, ôm lấy một cô gái mặc áo sơ mi trắng trong vòng tay, mạnh mẽ hôn lấy cô như nơi không người!
Cái mông của Diệp Kiều còn đau đến bỏng rát, lúc này lại bị Lục Bắc Kiêu hôn mãnh liệt trước mặt mọi người thì càng thấy mất mặt, tức đến muốn đá anh!
Nụ hôn của anh cuồng dã mà cường thế, gần như là cắn lấy cô, dùng lực gặm nhắm giống như muốn ăn cô vào bụng!
Trên thực tế là, Lục Bắc Kiêu thật sự muốn trừng phạt cô tại chỗ, ai bảo cô không thành thật, không nghe lời!
Vừa nãy nếu không phải anh và một người lính nữ phản ứng nhanh chóng, bắn nát bàn tay Hà Sơn đang định chạm vào kíp nổ kia, hậu quả không thể tưởng tượng được! Giống như anh suýt mất đi cô, trái tim anh không thể trấn định, tức giận và sợ hãi tràn đầy!
“Tiểu Lục, cũng, cũng quá điên cuồng rồi!” Đại Ngốc từ trong ngây ngốc nhìn dần dần khôi phục tinh thần, vội xoay người lại, lòng thầm nghĩ Tiểu Lục thật không biết xấu hổ!
“Ngài Kiêu của chúng ta đây là yêu chết em gái Diệp Kiều rồi!” Phương Trác cười nói.
“Chính là đợi về nhà quỳ bàn rửa chân đó!” Diệp Thành mang một tâm thái xem kịch vui.
“Đối với Kiêu Thần chúng ta mà nói, bàn rửa chân có là gì chứ? Quỳ lên remote là được rồi, quỳ lên nhưng không thể chuyển kênh tivi!” Hà Phong cũng cười nói.
Mà bên kia, cuối cùng thì sĩ quan Lục cũng buông tha cho vợ nhỏ của anh, Diệp Kiều đỏ hai mắt, giận dữ trừng mắt nhìn anh!
“Còn dám trợn mắt! Còn không biết sai?” Cơn tức xộc lên não của sĩ quan Lục, trừng mắt nhìn cô, không vui nói.
Anh vậy mà còn tức giận, Diệp Kiều khoanh tay, thấy nhiều người có mặt như thế, hiện tại cô thật muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Qúa mất mặt rồi!
“Lục Bắc Kiêu! Người có lỗi là anh! Anh ở trước mặt nhiều người như vậy đánh mông em! Em không cần mặt mũi nữa sao?! Em hận chết anh!” Cô trừng anh, cắn răng nói.
“Mặt mũi?! Mặt mũi cmn quan trọng sánh bằng mạng em sao! Lần này là cảnh cáo em, lần sau không có ngoại lệ! Em vì bạn học xông vào tập đoàn, món nợ này anh còn chưa tính với em đâu!” Sĩ quan Lục lạnh mặt, vẫn không nhượng bộ như cũ, dạy dỗ cô giống như đang dạy con trẻ.
Một đời này, đây là lần đầu anh nổi giận với cô, hơn nữa lại vừa đánh mông vừa mắng cô!
Khóe mắt Diệp Kiều càng đỏ hơn: “Lục Bắc Kiêu! Em không phải con nít ba tuổi!!!”
“Trong mắt anh, em chính là con nít ba tuổi!” Anh trừng mắt nhìn cô nói.
Lúc này, tiếng hô tập hợp của lão Thái vang lên, anh trừng cô: “Đã sắp xếp chú Hải đến đón em rồi, thành thật đi về! Còn không nghe lời, về nhà anh xử em!”
Anh nói đoạn, nắm lấy tay cô, túm lấy cô muốn đi, Diệp Kiều lại giở tính xấu vùng ra, không cho anh chạm vào.
Tên đàn ông vạm vỡ thô lỗ chỉ đành vác cô lên!
!!!
Diệp Kiều giờ càng muốn chui vào cái lỗ làm một con chuột cho xong!
Nhóm người đội Huyết Lang nhìn thấy một màn này đều cười lớn, tiếng cười của họ bị ánh mắt hung dữ Lục Bắc Kiêu dọa sợ!
Chỉ thấy anh vác Diệp Kiều đi khoảng hai mét, thả cô lên một chiếc xe việt dã quân dụng, dặn dò người lái xe đưa cô về.
“Lục Bắc Kiêu! Anh chờ đó cho em! Lão già anh!” Diệp Kiều quả thật tức điên lên, hét to với bóng hình cao to cường tráng của anh.
Bé cưng ngốc, còn không chịu phục!
Sĩ quan Lục nghĩ ngợi, cô cũng đợi đó cho anh, về nhà không xử đẹp cô một trận không được!
Cây thuốc phiện đầy khắp núi đồi đều bị lực lượng công an cắt hết trong ba ngày, gom lại thành từng chồng, tưới xăng lên đốt sạch toàn bộ.
Diệp Kiều và Hoa Nhị nhìn ngọn lửa xông lên trời kia, chỉ thấy thống khoái!
Mà thanh tráng niên nghiện thuốc kia, toàn bộ đều bị tóm về trại cai nghiện của tỉnh thành, cưỡng chế cai nghiện!