Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 449 - Chương 449:

Chương 449:

Nhưng Lục Bắc Kiêu lại chạy qua bãi mìn, mà đối diện, Lãnh Dao cũng nhanh chóng chạy đến, hai người gần như cùng lúc ngồi xổm xuống, bắn Hạ Sơn!

Luc tay của Hà Sơn chạm đến kíp nổ, trực tiếp bị hai người họ bắn bay ra ngoài!

Tất cả những người khác không dám động dậy nằm đó, đợi chờ thật lâu cũng không nghe thấy âm thanh phát nổ!

Chệt tiệt!

Giật mình một trận!

Tay Hà Sơn trong lúc suýt chút chạm được kíp nổ bị Lục Bắc Kiêu và Lãnh Dao nổ súng bắn bay, bãi mìn không nổ, nếu không thì cho dù không chết họ cũng có thể bị nổ bị thương!

Đợi khi họ đứng dậy, chỉ thấy Lục Bắc Kiêu đã băng qua bãi mìn, dưới ánh mắt mở to của dân chúng đi về phía Diệp Kiều còn đang nằm sấp trong cái mương nhỏ.

Diệp Kiều bị anh xách lấy nhấc bổng lên, động tác của anh như chủ nhân xách một chú mèo đang nằm sấp trên đất.

“Kiêu, anh Kiêu, anh không bị thương chứ?” Diệp Kiều nhìn Lục Bắc Kiêu một thân lãnh khốc, đầu đeo mặt nạ, gương mặt bôi thuốc màu, ánh mắt u ám, run rẩy hỏi.

“Diệp Kiều Kiều! Ai cho em chạy lung tung?! Anh cmn bảo em thành thật ngồi trong xe cảnh sát, em còn chạy lung tung?! Có biết lúc nãy suýt chút đã xảy ra vụ nổ không hả?!” Giọng nói giận dữ của Lục Bắc Kiêu vang lên cả cánh đồng cỏ dại!

Tiếng gầm của anh vừa dứt, một tay giữ nửa phần trên của Diệp Kiều, bàn tay còn lại rơi xuống mông cô!

Quần chúng kinh ngạc!

Đệt!

Này là sĩ quan Lục đang dạy vợ trước quần chúng nhân dân à!

Diệp Kiều còn đang bối rối thì cảm giác lực đạo trên mông mình càng lúc càng mạnh, cũng càng ngày càng đau!

Chết tiệt!

Cô đang mắng mỏ trong lòng!

Anh Kiêu đang đánh mông cô, hơn nữa còn là dưới ánh nhìn của mọi người!

Mẹ nó!

Cô không cần mặt mũi nữa sao?!

Mà trong đầu Lục Bắc Kiêu toàn là cảnh tượng mới nãy Hà Sơn định đi kích nổ bãi mìn, anh thấy bóng dáng nhỏ bé kia đi về bãi mìn, lỡ như phát nổ, cả người cô cũng không có bất cứ thứ gì bảo vệ phòng chắn, cho dù không bị nổ tan xác cũng bị trọng thương!

Bàn tay vẫn không ngừng đánh xuống mông cô, giống như người lớn dạy con trước mặt bàn dân thiên hạ!

Thế nhưng, một màn này lại làm người bên cạnh ghen tị.

“Ui ui ui… Kiêu Thần thật yêu thương chị dâu!” Thời Vũ đỏ khóe mắt, cảm động nói.

Trông có vẻ lãnh khốc, cứng cỏi như sự tồn tại của thần linh, lúc này vì lo lắng cho an nguy của vợ mình mà mất đi thần thái, coi đây như nơi không người mà dạy dỗ vợ mình.

Trong mắt họ, điều này không phải bạo lực, là một loại yêu thương đau đớn hướng về cái chết!

Trước mặt Diệp Kiều, Lục Bắc Kiêu chỉ là một người đàn ông yêu cô như mạng mà thôi!

“A Kiêu đây là muốn về nhà quỳ bàn rửa chân nhỉ?! Em gái tôi, không có mặt mũi sao?!” Diệp Thành họ cũng ra khỏi bãi mìn lần nữa, anh ấy cười trên nỗi đau của người khác.

“Lục Bắc Kiêu! Hỗn đản nhà anh!” Diệp Kiều cúi mặt xuống, lúc còn chưa bị anh kiềm kẹp trong khuỷu tay đánh mông, cô không vui nói.

Tuy biết anh đang lo lắng cho mình!

“Anh hỗn đản? Rốt cuộc ai hỗn đản?! Diệp Kiều Kiều tiểu hỗn đản nhà em!” Lục Bắc Kiêu hung ác nói, thả cô xuống đất, cánh tay săn chắc bao bọc lấy eo cô, bàn tay to lớn nắm lấy cằm cô, sắc mặt anh vẫn đen thui như cũ, đôi mắt trừng cô.

“Em đm không muốn để anh sống chứ gì? Bảo em ngồi yên trong xe, chạy ra đây làm gì?! Hả?!” Anh tiếp tục hung ác gầm lên, dáng vẻ ấy thật sự dọa người, cũng thật sự đang tức giận!

“Còn không phải tại…” Chữ “con trai” suýt chút buột miệng nói ra, Lục Tiểu Cổn nói muốn thấy dáng vẻ ba ba anh dũng giết giặc, bảo cô đến, giờ nghĩ lại, tiểu tử thối kia cố ý đúng không?!

“Còn không phải tại anh hả…” Cô lại nghĩ ra cái cớ khác, chỉ là còn chưa nói ra miệng, lửa giận của người đàn ông to lớn bốc lên đầu, liền mạnh mẽ khóa chặt môi cô!.

Phan Linh còn tưởng mình thấy hồn ma, sợ đến hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt trừng to nhìn gương mặt xinh đẹp động lòng người kia của Diệp Kiều.

“Cô, cô cô cô…” Phan Linh ngạc nhiên không gì bằng nhìn Diệp Kiều chết đi sống lại, kích động đến lắp ba lắp bắp.

Diệp Kiều khoanh tay, Lục Bắc Kiêu cao lớn anh tuấn đứng bên cạnh cô, tay của anh khoác lên bờ vai cô, khóe miệng giương lên nụ cười cưng chiều, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

Một màn này, lần nữa khiến đầu óc thiếu khí của Phan Linh không thể suy nghĩ được nữa!

“Tại, tại tại tại sao tôi chưa chết, đúng không?” Khóe miệng Diệp Kiều giương lên nụ cười chế nhạo, từ trên cao trừng mắt nhìn Phan Linh bị giam trong nhà lao mấy ngày này, bị tra tấn đến không ra hình người, mỉm cười hỏi.

Phan Linh gật đầu, cả người kích động đến run rẩy, cô và A Mộc, là quan hệ gì?!

Thân mật như thế!

“Chị dâu Phan, đó là tôi giả chết!” Diệp Kiều mỉm cười nói: “Cố ý diễn cho các người xem đó!”

“Muốn biết mối quan hệ của tôi và anh ấy sao?” Cô lại nhìn Lục Bắc Kiêu anh tuấn bên cạnh mình, lại nhìn xuống Phan Linh.

Phan Linh gật đầu theo bản năng.

“Anh ấy, là người đàn ông của tôi!” Diệp Kiều bá khí nói: “Nói chính xác thì là chồng tôi!”

Nhớ đến mấy thứ lúc trước Lục Tiểu Cổn cho cô nghe, lời Phan Linh nói lúc câu dẫn Lục Bắc Kiêu, trong đôi mắt Diệp Kiều tỏa ra ác ý, bắn thẳng vào Phan Linh!

Trái tim của Phan Linh chùn xuống lần nữa, cô ta ngẩng đầu nhìn anh đầu đội mũ nồi, cả người rắn rỏi bá khí!

“Các, các người…” Phan Linh run giọng nói.

Chẳng trách cô ta câu dẫn A Mộc này thế nào, anh cũng không trúng kế của cô ta, chẳng trách sau khi gặp được nhóc con này thì phá giới! Họ, họ vậy mà lại là vợ chồng!

Lúc này, Diệp Kiều cúi người, phiến môi dán bên tai Phan Linh: “Người đàn ông của tôi nói với tôi rằng anh ấy cảm thấy cô quá ác độc, nhìn cô, căn bản cương không nổi…”

Cô tà ác nói.

Sắc mặt Phan Linh càng thêm trắng bệch.

“Chị dâu Phan, thật là uổng phí bà trùm ma túy cô xuất ra toàn bộ bản lĩnh, câu dẫn người đàn ông của tôi rồi… Điều này cũng chứng minh được anh ấy cực phẩm cỡ nào, có điều, cực phẩm như vậy, anh ấy chỉ yêu một mình tôi… đố kị nhỉ? Điên cuồng nhỉ? Cô cho rằng trong mắt anh ấy, cô là bà trùm rất giỏi giang, anh ấy nên phải quỳ rạp dưới váy hạt lựu của cô, đúng không? Đáng tiếc, trong mắt anh ấy, cô cmn giống như gái điếm ai cũng có thể lấy làm chồng, muốn dơ bẩn bao nhiêu thì dơ bẩn bấy nhiêu.” Diệp Kiều tiếp tục trút giận nói.

Phan Linh nghe mấy lời này, đôi má đỏ bừng đến bỏng, bởi vì lúc trước cô ta chính là tâm thái câu dẫn Lục Bắc Kiêu, nhưng lại không biết trong mắt anh, cô ta có bao nhiêu đê tiện!

“Nhóc con thối cô, tôi giết chết cô!” Phan Linh kích động nhe nanh múa vuốt, lính đặc chủng bên cạnh định nổ súng, Lục Bắc Kiêu làm một tư thế tay.

Chỉ thấy Diệp Kiều không bị đánh trúng, trái lại Phan Linh ăn một bạt tay của Diệp Kiều!

“Để em ấy đánh!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, anh biết cô vợ như lọ giấm nhỏ này của anh muốn trút giận!

Chết tiệt!

Kiêu Thần thật đau lòng vợ của anh!

Ba người lính đeo mặt nạ thân cao kém hơn những lính đặc chủng khác, thật ra là lính nữ!

Thời Vũ cảm thấy mình đã bị lạm dụng ghê gớm!

“Cô dám đánh tôi! Lúc tôi giết người nhóc con cô còn đang nghịch bùn đó!” Phan Linh cận kề cái chết, điên tiết phản kháng, chỉ là cô ta không cẩn thận lại ăn thêm một bạt tay của Diệp Kiều.

Lục Bắc Kiêu nâng cổ tay lên nhìn thời gian, cánh tay trái vòng lấy eo Diệp Kiều: “Vợ ơi, đừng tính toán với một ả đàn bà sắp đi chầu diêm vương nữa, đừng đánh làm đau tay mình!”

Một tay anh ôm lấy eo Diệp Kiều, trong tay trái lấy ra một cây súng màu đen, chỉa vào đầu Phan Linh: “Hạng đàn bà này, trực tiếp cho cô ta đi chết, khá tốt đó!”

Bình Luận (0)
Comment